Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 647: Giây phút chia tay đã đến

Lời nói của Từ Huyên khiến cho Nhạc Chấn Đào có chút kinh ngạc.
Y khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt, cảm thấy hơi ớn lạnh.
Người phụ nữ này... chính là người yêu thanh mai trúc mã của người anh em Dương sao?
Quả nhiên người anh em Dương thật sự có tiềm chất trêu vào phụ nữ khủng bố...
Y nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng lúc này, gió lạnh quỷ dị xuất hiện ở trong rừng cây.
Gió lạnh âm u buốt giá, cũng không thuộc về bất kỳ người nào ở chỗ này.
Mà đột nhiên phủ xuống, có vẻ cũng không hề có ý tốt.
Từ Huyên nhíu mày, "Trong thế giới ác mộng này có quái vật sao?"
Nhạc Chấn Đào trông khá khó coi. Trong thế giới ác mộng có quái vật, nhưng những quái vật đó chính là hiện thân của nỗi sợ hãi trong lòng người sống. Đồng thời khoảng chừng một nửa thời gian sẽ không xuất hiện. Sau khi tiến vào ác thế giới mộng, sẽ nhìn thấy hai loại cảnh tượng. Một loại là thế giới hoang vắng chết chóc không người, một loại khác là địa ngục quái vật hoành hành khủng bố.
Hai loại thế giới hoàn toàn khác biệt này luân phiên thay thế nhau, không có quy luật. Tình trạng vừa nãy tại thế giới ác mộng, là hoang vắng không người, cho nên không có quái vật. Mà bây giờ gió lạnh thổi mạnh, quái vật sắp sửa xuất hiện...
Lúc này người sống sót trong khu rừng ở thế giới thực, chỉ có Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết. Quái vật sắp sửa xuất hiện, tất nhiên là hiện thân nỗi sợ hãi của hai người.
Nhớ tới hiện thân nỗi sợ hãi của Dương Húc Minh lần trước nhìn thấy, Nhạc Chấn Đào rùng mình ớn lạnh. Huống chi lại còn cộng thêm hiện thân nỗi sợ hãi của Ứng Tư Tuyết, hai con quái vật đồng thời xuất hiện, ở trong rừng cây chật hẹp lại trống trải này, ngay cả đường để chạy trốn cũng không có. Sau khi hai con quái vật xuất hiện, nhất định sẽ tập kích ba người trước. Nhạc Chấn Đào nhìn về phía hai nữ sinh trước mắt. Hai người này, đều là phụ nữ có mối quan hệ thân thiết với Dương Húc Minh. Tuy ở vào lập trường đối nghịch, nhưng nếu như các cô thật sự chết ở chỗ này, người anh em Dương chắc sẽ rất đau lòng... Nhạc Chấn Đào do dự, suy tính kế tiếp mình nên làm sao. Từ Huyên cũng nhún vai, nói rằng, "Nếu đã có quái vật, hai người ở lại chơi đi, tôi đi tìm A Minh nhà tôi."
Nói xong, Từ Huyên trực tiếp biến mất. Rời khỏi thế giới ác mộng này. Thấy cảnh như vậy, Nhạc Chấn Đào có chút khiếp sợ. Cái này... trên đời này lại có kẻ có thể rời khỏi thế giới ác mộng này mà không cần sự cho phép của vợ mình? Sao làm vậy được? ! Mà sau khi Từ Huyên biến mất, người trong rừng cây chỉ còn lại có Nhạc Chấn Đào cùng Ngô Tư. Trong làn gió rét âm u lạnh lẽo, Ngô Tư nhìn thầy Nhạc lão sư, bình tĩnh nói. "Từ Huyên đi đến thế giới hiện thật, thầy không đi hỗ trợ sao?"
Nhạc Chấn Đào nhìn cô, cười khổ lên tiếng. Y chậm rãi thở dài. "Tiểu Thiến, đưa chúng ta về hiện thực đi."
Y chỉ có thể nhờ vợ đưa bọn họ trở lại. Lúc này Dương Húc Minh một thân một mình ở bên ngoài, phải đồng thời đối mặt với Từ Huyên cùng Ứng Tư Tuyết đang nổi đoá, mình nhất định phải đi hỗ trợ. Nhưng một khi mình rời khỏi, có tới 4 hiện thân nỗi sợ hãi của 4 người sống phủ xuống, Ngô Tư ở lại trong thế giới ác mộng chắc sẽ chết thảm... Từ Huyên này, thực sự rất khó đối phó. Hèn gì người anh em Dương như gặp phải đại địch, phải ẩn nấp đến thời khắc mấu chốt mới lộ diện. Bây giờ nhìn lại, dường như mình đi ra hơi sớm rồi... Gió lạnh, thổi vù vù trong rừng cây ở thế giới hiện thật. Nhạc Chấn Đào cùng Ngô Tư trở lại trong rừng cây, đồng thời thấy rõ cảnh tượng trong rừng cây. Từ Huyên nở nụ cười đứng ở bên cạnh quan tài, trìu mến ôm Ứng Tư Tuyết với ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, trông rất thân thiết khi họ má kề má nhau. Mà Ứng Tư Tuyết với ánh mắt thẫn thờ chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như thể bị tước bỏ cảm xúc, tùy ý Từ Huyên ôm nàng, không có bất kỳ ý định né tránh phản kháng. Mà hình bóng của Dương Húc Minh, đã biến mất ở trong rừng cây rồi. Nhạc Chấn Đào nhìn hiện trường, cũng không có vết máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra người anh em Dương đã chạy trốn kịp thời... Nhạc Chấn Đào nhìn về phía Từ Huyên đang cười, dự định tự mình tiến tới kéo dài thời gian. "Làm sao cô rời khỏi được thế giới ác mộng?"
Nhạc Chấn Đào hỏi. Từ Huyên nở nụ cười, "Bí mật thương nghiệp, không thể nói cho anh biết. Nhưng có thể bật mí chút cho anh biết, có liên quan với cản thi thuật của Dương gia."
"Cản thi thuật của Dương gia dù sao cũng là bách khoa toàn thư của Quỷ loại, loại năng lực kéo mục tiêu vào dị không gian của anh cũng không phải quá hiếm thấy, nhất định là có phương pháp phá giải đối phó."
"Nếu tôi đã đoán anh sẽ tới, sao có thể không chuẩn bị sẵn sàng trước chứ?"
Từ Huyên cười, thân mật ôm Ứng Tư Tuyết bên cạnh. Cái ôm thân mật đó giống như một cặp đôi đang yêu nhau. Ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đờ đẫn của Ứng Tư Tuyết. "Xem ra không tổn thương được A Minh đâu..."
Cô mỉm cười nói, nhìn quanh bốn phía, "Vậy A Minh, lúc này em đang ở đâu?"
"Em cố gắng hết sức mình muốn cứu người, đã biến thành đồng bạn của chị, chuyện như vậy, em cảm thấy thế nào?"
Trong rừng cây, không có bất kỳ đáp lại. Dương Húc Minh hoàn toàn không thấy hình bóng. Từ Huyên tặc lưỡi, nói rằng, "Không muốn ra ngoài sao? Vậy cũng chỉ có thể nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích... em sẽ không cho rằng giờ Ứng Tư Tuyết đã bị chị khống chế, chị sẽ không giết cô ta chứ?"
Từ Huyên dùng móng tay nhọn cào nhẹ vào của xương quai xanh của Ứng Tư Tuyết, làn da mỏng manh của cô gái bị móng tay cào xước, vết máu tràn ra. Liếm liếm máu trên móng tay, Từ Huyên vừa cười vừa nói,
"Còn mùi tanh thì sao... đây chính là mùi máu của phụ nữ có thai sao? Cũng chẳng có gì ngon cả."
Móng tay của cô đã nhắm ngay mắt của Ứng Tư Tuyết, nhẹ giọng nói. "Quy tắc cũ nha ! đếm ngược 3 giây đồng hồ, 3..."
Từ Huyên đếm ngược, làm cho Nhạc Chấn Đào theo bản năng hô lên, "Tiểu Thiến!"
Y nỗ lực kêu vợ kéo Từ Huyên vào thế giới ác mộng, tối thiểu có thể tạm thời hoá giải nguy hiểm của Ứng Tư Tuyết. Nhưng trong nháy mắt vợ của Nhạc Chấn Đào phát động năng lực, Từ Huyên lại bật cười. "Vô dụng, chiêu này không có tác dụng với tôi!"
Cô cười, vẫn đứng ở nơi đó, mặc cho ngọn lửa xanh đột nhiên thiêu đốt toàn thân của mình. Vì vậy, sau khi Nhạc Chấn Đào vợ năng lực phát động, Từ Huyên vẫn đứng tại chỗ, không hề biến mất. Cô thậm chí còn thêm hứng thú cười cười, nói rằng,
"2..."
Hiện giờ năng lực của vợ mất đi hiệu lực, Nhạc Chấn Đào cắn răng, mang theo bé trai toàn thân trắng hếu cùng nhau vọt qua. Cố gắng quấy rầy hành động Từ Huyên. Nhưng Từ Huyên chỉ thất vọng nhìn bọn hắn vọt tới, lắc đầu.
"1..."
Từ Huyên nhìn ra xung quanh. Trong rừng cây trống rỗng, bóng dáng của Dương Húc Minh cũng chưa từng xuất hiện. Vì vậy, cô ta thở dài. Móng tay dài nhọn đã đâm thẳng về phía con ngươi của Ứng Tư Tuyết.
"... 0!"
Trong khoảnh khắc đếm ngược về 0, móng tay nhọn đã đâm vào trong hốc mắt của Ứng Tư Tuyết. Máu đỏ trộn lẫn với dịch mô bên trong nhãn cầu trào ra. Từ Huyên có chút đáng tiếc lắc đầu, nói rằng, "Biến thành một mắt rồi... thật đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này."
Cô rũ bỏ vết máu trên ngón tay, sau đó lại chỉ móng tay vào con ngươi còn lại của Ứng Tư Tuyết, nói rằng. "Còn không chịu ra ngoài sao? A Minh, quy củ cũ, đếm ngược thời gian 3 giây."
"Nếu như lần này em còn không ra, vậy người vợ hợp pháp của em sẽ mù cả hai mắt..."
Từ Huyên cười, mở miệng nói.
"3..."
Trong rừng cây tối tăm, vẫn tĩnh mịch không tiếng động. Dương Húc Minh cũng chưa từng xuất hiện. Mà Nhạc Chấn Đào cùng bé trai toàn thân trắng hếu đã vọt tới gần đó. Nhưng Từ Huyên thậm chí còn chưa nhấc tay lên, ngọn lửa trắng hếu lan tràn dọc theo mặt đất, một người một quỷ hai ba con trực tiếp bị ngọn lửa màu trắng thiêu rụi toàn thân, nặng nề nằm trên đất, không còn cách nào nhúc nhích. Nhìn thấy hai ba con giãy giụa một cách tuyệt vọng, Từ Huyên lắc đầu. "A Minh quan hệ rất tốt với hai người sao? Liều mạng vì hắn như thế... tôi thấy A Minh chưa từng lo cho hai người."
Cô ta lần nữa nhìn ra xung quanh, "A Minh, em vẫn chưa xuất hiện sao?"
Trong rừng cây, trống rỗng, không có bất kỳ đáp lại. Từ Huyên nhíu mày, đột nhiên có chút cảm giác không thoải mái. Móng tay dài nhọn, đâm thẳng vào con ngươi còn lại của Ứng Tư Tuyết. Trong khi máu tươi phun tung toé, cô ta nhíu mày nói rằng. "Đôi mắt của cô em Ứng Tư Tuyết đã bị móc... còn không ra?"
Trong rừng cây, vắng ngắt, tĩnh mịch không tiếng động. Lúc này, chẳng những Từ Huyên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Ngay cả Nhạc Chấn Đào cùng Ngô Tư bên trong sân đều ý thức được điều không ổn. Chỉ còn duy nhất một mình Ngô Tư còn có thể hành động nhìn xung quanh, chậm rãi lui về phía sau, có chút cảnh giác bất an. Từ Huyên nhíu mày tiếp tục nói, "A Minh?"
Cô ta kêu lên, không có bất kỳ câu hỏi hay áp lực không cần thiết nào. Nhưng dù cả tiếng gọi ngay cả thông thường này, cũng không có bất kỳ đáp lại. Dương Húc Minh được cho đang trốn ở trong rừng cây, lúc này lại cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không có bất kỳ phản hồi. Nhìn thấy tình huống như vậy, Từ Huyên trầm mặc mấy giây, sau đó trực tiếp đâm con dao sắc nhọn cầm trong tay vào Ứng Tư Tuyết ở bên cạnh. "Chị đếm đến 3..."
Cô ta nói vô cùng nghiêm túc, "Ba giây đồng hồ sau giết chết người nữ nhân này."
"3..."
"2..."
"1..."
Việc đếm ngược nhanh chóng kết thúc. Khi đếm đến giây cuối cùng, Từ Huyên cầm dao chần chừ một chút. Nhưng ngay giây kế tiếp, dao trong tay của cô ta vẫn tăng nhẫn đâm về phía lồng ngực của Ứng Tư Tuyết. Một dao, máu tươi bắn tung toé. Cô gái bị đâm mặc dù mặt không chút cảm xúc, nhưng thân thể vẫn chấn động theo bản năng. Sau khi trái tim bị xuyên thủng, cô gái mềm nhũn ngã xuống. Dưới thân, nhanh chóng chảy tràn ra một vũng máu. Cô gái nằm bất động trong vũng máu chết vô cùng thê thảm, đôi mắt bị móc, trong hốc mắt trống rỗng chỉ toàn là máu tươi. Nhưng cho cô gái chết thảm như vậy, cũng không thể dẫn dụ Dương Húc Minh ra được. Dương Húc Minh vốn phải trốn ở trong rừng cây lại không có bất kỳ tin tức, càng không ló đầu ra. Mùi vị quỷ dị nào đó thoang thoảng ở trong rừng cây. Từ Huyên đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên vô cùng xấu xí. "A Minh!"
Cô hoảng sợ kêu lên, "Em mau trở lại đi !"
Từ Huyên hoảng sợ gào thét, đồng thời thì thể dưới chân cô đột nhiên giật giật. Trong hốc mắt vốn bị đào rỗng, lại có đôi mắt quỷ dị đang nhấp nháy...
Trên thế giới màu máu hoang vu, một bóng người lẳng lặng ngồi ở sát rìa vách đá. Nó cúi đầu, răng rắc răng rắc dùng dao khắc thứ gì đó. Tiếng gọt khắc tiếng quỷ dị, vang lên ở bên trong thế giới hoang vu, nghe mới đáng sợ làm sao. Dương Húc Minh đứng ở phía sau nó, lẳng lặng nhìn bóng lưng quen thuộc bóng lưng, trông khá đăm chiêu. Nửa ngày, cái bóng kia khắc xong vật trong tay. Nó chậm rãi đặt vật vừa khắc xong sang bên cạnh. Dưới ánh sáng màu máu mờ ảo, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái. Mái tóc ngắn dễ thương, đôi chân thon và bộ quần áo có in dòng chữ cùng hung cực ác ... Thứ mà cái bóng vừa hoàn thành là một bức tượng Ứng Tư Tuyết giống đến mức gần như người thật. Mà ở bên cạnh bức tượng đá Ứng Tư Tuyết vừa mới hoàn thành, còn có mấy bức tượng khác. Lý Tử với mái tóc dài, ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Tư ôm quyển nhật ký, cúi đầu, có vẻ Từ Huyên khá rụt rè, cùng với nụ cười luôn nở trên môi, vô cùng quyến rũ... Bên cạnh cái bóng, đặt 4 những bức tượng điêu khắc bằng đá tinh xảo. Tượng đá dưới ánh sáng màu máu, trông khá quỷ dị và khủng bố. Cứ như bốn con ác quỷ kinh khủng, đang bộc lộ sát ý với Dương Húc Minh đối diện. Mà cái bóng kia sau khi hoàn thành bốn tượng đá này, cũng không hề dừng lại. Nó vẫn cúi đầu, răng rắc răng rắc điêu khắc tượng đá thứ năm. Chỉ là giữa tiếng răng rắc răng rắc quỷ dị, cái bóng chậm rãi nói, "Ngươi không nên trở về tới..."
Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn bóng lưng quen thuộc này, nói rằng, "Không phải mày đã tận biến sao?"
Cái bóng kia hơi ngừng dao lại một chút, sau đó tiếp tục răng rắc răng rắc điêu khắc pho tượng thứ năm. Dưới bầu trời màu máu, Dương Húc Minh nghe được giọng của đối phương. "Đúng là đã tận biến."
"Thứ mà mày thấy bây giờ, là một tao khác."
Câu trả lời quỷ dị này, làm cho Dương Húc Minh nhíu mày. "Một mày khác?"
Dương Húc Minh hỏi, "Tại sao lại có hai cái?"
"Bởi vì có hai năng lực, cho nên chia ra cá thể cũng có hai cái, " trong tiếng điêu khắc răng rắc răng rắc, tiếng trả lời của bóng người có vẻ khá đáng sợ, "Mày không nên phát hiện được tao."
"Nhưng bây giờ nói những thứ này, cũng đã muộn."
Bóng người lắc đầu, chậm rãi buông dao khắc xuống, lấy ra thạch điêu thứ năm. Dương Húc Minh thấy rõ ràng, đó là tượng đá của chính mình. Nhưng cái tượng đá này lại có vẻ vô cùng quỷ dị. Thân thể của tượng đá bị ngăn cách bởi một đường ở giữa, bên trái có màu đỏ quỷ dị, phía bên phải đen kịt lại đáng sợ, giống như kết hợp thể giữa ác ma và lệ quỷ. Sau khi buông tượng đá này xuống, cái bóng kia chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Dương Húc Minh. Trong nháy mắt đôi bên mắt đối mắt, cơ thể Dương Húc Minh chấn động mạnh, cảm nhận được lực hút quái dị nào đó. Anh theo bản năng đi về phía cái bóng, bên tai, nghe được tiếng thì thầm của cái bóng. "Đã đến lúc chia xa, có thể nói vĩnh biệt với tất cả người mà người mong nhớ."
Cái bóng nói, chỉ về phía sau Dương Húc Minh. Dương Húc Minh kinh ngạc quay đầu lại, thấy được là khu rừng quen thuộc phía sau. Trong rừng cây, Nhạc Chấn Đào cùng Nhạc Ninh bị lửa thiêu thân quỳ rạp trên mặt đất, không thể động đậy. Từ Huyên thì vẻ mặt sợ hãi hướng về phía anh hét lớn điều gì đó. Bên chân Từ Huyên, Ứng Tư Tuyết nằm dưới đất kinh ngạc nhìn anh, dường như đã khôi phục tỉnh táo. Mà ở nơi xa hơn một chút, mặc chiếc đầm trắng tinh hoảng sợ lắc đầu liên tục, cũng đang cố hướng về phía anh kêu cái gì đó. Nhưng các nàng đang kêu cái gì, Dương Húc Minh lại nghe không được. Thứ mà anh có thể thấy, vẻn vẹn chỉ là khung cảnh quỷ dị như vậy. Điều duy nhất có thể nghe thấy bên tai anh là giọng nói kỳ lạ của bóng người ở rìa vách đá. "Nói vĩnh biệt đi, Dương Húc Minh."
"Sinh mạng của chúng ta, sớm nên kết thúc từ lâu rồi."
"Hiện tại cũng chỉ là trở về quỹ đạo mà thôi..."
"Đã đến lúc nói lời giã biệt, thân thể là sản phẩm của tà ác này không thể nào được phép tồn tại trên thế gian."
"Bởi vì ác mà sống, bởi vì tình mà vong, đây chính là vận mệnh của bọn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận