Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 643: Ngay từ đầu tôi đã biết rồi (1)

Lời nói của Từ Huyên khiến Dương Húc Minh trầm mặc không biết nói gì.
Anh nhìn Từ Huyên trước mặt, cười cay đắng.
"Quả nhiên không giải quyết chuyện này một cách hòa bình được nhỉ?”
Từ Huyên mỉm cười nhìn anh, nói:
“Nếu như đổi lại là A Minh em bắt được kẻ làm cho bụng vợ em to ra, đồng thời dưới tình huống chiếm ưu thế về sức mạnh, vợ em bắt em thả kẻ đó ra, rồi nói với em là mọi người sống chung hòa bình, em sẽ thỏa hiệp sao?”
Dương Húc Minh lắc đầu, “Sẽ không.”
Từ Huyên cười đến rất vui vẻ, "Đó không phải là chuyện tất nhiên sao? Cho nên, em vẫn muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình sao? Vậy thì tới đây đi.”
Từ Huyên khẽ cười nói, "Chỉ cần em có bản lĩnh đánh chị Huyên tới mức không thể phản kháng, chỉ có thể chịu thua đầu hàng, có lẽ chị Huyên sẽ chấp nhận thỏa hiệp đó !”
Dương Húc Minh phức tạp nhìn Từ Huyên trước mặt, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng nói. “Nhất định phải ngươi chết ta sống sao?"
Từ Huyên mỉm cười lắc đầu, "Nói cái gì vậy chứ? A Minh ngốc, em thật sự cho rằng hiện tại có để đánh thắng được chị đó à?”
“Năng lực của em đã bị suy yếu bảy năm, so với năng lực của chị Huyên được tăng cường bảy năm bên bờ sông máu này, ai mạnh ai yếu, chị nghĩ không cần phải giải thích đâu nhỉ?"
"Nói thí dụ như, hiện tại...”
Từ Huyên mỉm cười vỗ tay phát ra tiếng, hỏa diễm trắng xám lập tức lấy dưới chân cô làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía. Con ngươi Dương Húc Minh bỗng nhiên co rút lại, vô thức muốn tránh né. Nhưng không thể tránh kịp. Trọng lực cường đại, trong nháy mắt đã bắt giữ và cố định anh trên mặt đất. Áp lực cực lớn, trực tiếp đè sập thân thể anh xuống, áp sát thân thể anh xuống mặt đất. Hỏa diễm trắng xám kia đã bao phủ khắp cơ thể anh. Dương Húc Minh khó tin nhìn cảnh tượng này. Khoảng cách giữa anh và Từ Huyên khoảng chừng hơn mười thước, khoảng cách xa như vậy mà hỏa diễm của Từ Huyên vẫn có thể bao trùm được? Và đây vẫn chưa phải là cực hạn.
Hỏa diễm trắng xám gần như đã lan ra khắp cả khu rừng, trong tầm mắt của Dương Húc Minh, tất cả mặt đất đằng trước đằng sau, đều bị hỏa diễm trắng xám kia bao trùm lên một tầng thật mỏng.
Phạm vi bao phủ năng lực khổng lồ như vậy... Sao lúc anh sử dụng lại không ghê gớm được đến như vậy. Dương Húc Minh cắn răng, trực tiếp phát động năng lực. hư hóa ! Thân thể anh lập tức trở nên trong suốt. Thân ảnh Dương Húc Minh lập tức biến mất trong khu rừng đang bị hỏa diễm trắng xám bao trùm. Nhưng Từ Huyên chứng kiến tất cả những điều này lại rất bình tĩnh. Cô giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt Ứng Tư Tuyết. Móng tay sắc nhọn vô thanh vô tức ấn lên làn da non mịn của Ứng Tư Tuyết. Giữa đất trống, vang lên tiếng cười khẽ của Từ Huyên. "Ba giây, nếu như sau ba giây mà em không xuất hiện, chị sẽ móc mắt cô ta ra.”
Lời nói bình tĩnh kèm theo nụ cười kia để người không còn nghi ngờ gì nữa về quyết tâm của Từ Huyên.
“Ba...”
Từ Huyên bắt đầu đếm ngược. Lúc giọng nói của Từ Huyên cất lên, Dương Húc Minh với gương mặt khó coi đã xuất hiện trong rừng cây, giẫm lên mặt đất bị hỏa diễm trắng xám phủ lên. Trông thấy Dương Húc Minh xuất hiện, Từ Huyên vừa lòng thỏa ý nhẹ gật đầu. "Ừm, rất tốt, không hổ là A Minh nhân từ nương tay, thật sự ngoan ngoãn xuất hiện."
Ngay lúc Từ Huyên vừa nói xong, hỏa diễm dưới chân Dương Húc Minh lập tức cháy bùng lên, trực tiếp bao phủ anh, để Dương Húc Minh hóa thành một người toàn thân bị hỏa diễm trắng xóa kia thiêu đốt. Trọng lực khổng lồ lại đè Dương Húc Minh nằm rạp xuống đất một lần nữa, không thể động đậy Chứng kiến cảnh tượng này, Từ Huyên mỉm cười nói. “Thế nào? A Minh em đã ý thức được sự chênh lệch của chúng ta chưa? Ngay từ lúc bắt đầu, em đã không có cơ hội chiến thắng nào rồi."
Dương Húc Minh sắc mặt khó coi nhìn Từ Huyên, cắn răng nói:
“Có bản lĩnh thì đừng có mà dùng con tin để uy hiếp!”
Từ Huyên mỉm cười lắc đầu, "Khó mà làm được ! ".
“Uy hiếp con tin cũng là một thủ đoạn quan trọng để đạt được mục tiêu, đây là con tin mà chị đã đích thân bắt được, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm được lợi thế này, tại sao lại không dùng chứ?"
"Muốn trách, chỉ có thể trách em không thể bảo vệ cô ta thật tốt mà thôi.”
“Nếu như lúc nào em cũng dẫn cô ta theo bên người, nói thật, chị không thể bắt được cô ta dễ dàng tới vậy đâu.”
Dương Húc Minh sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Từ Huyên, chất vấn:
“Lấy năng lực và trí thông minh của Ứng Tư Tuyết, vậy mà vẫn không có sức chống cự để chị bắt đi... Hẳn là chị hiểu rất rõ cô ấy nhỉ?”
Từ Huyên mỉm cười nhìn anh, nói:
“Em muốn hỏi tại sao chỉ lại hiểu rõ bọn em chứ gì? Thật ra rất đơn giản.”
“Sau khi em có được năng lực hỏa diễm của chị, tất cả những gì em trải qua chị đều biết hết, cho nên tất cả những gì mà bọn em trải qua cũng như nhược điểm của bọn em, chị đều nắm chắc trong lòng bàn tay.”
“Nếu không em cho rằng năng lực hỏa diễm của chị là cho em dùng không sao? Chỗ tốt của chị Huyên cho tới bây giờ không dễ cầm vậy đâu.”
“Em lấy thứ gì của chị Huyên thì phải sẵn sàng trả giá nhiều hơn chứ.”
Lời này của Từ Huyên làm Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây. Sau đó, anh chậm rãi thở ra một hơi. "Quả nhiên là như vậy sao..."
"Mấy lần trước gặp mặt, em đã phát hiện dường như chị đã biết rõ những chuyện diễn ra xung quanh em... Quả nhiên những gì em trải qua, chị đều đã biết hết.”
Dương Húc Minh nằm rạp trên mặt đất, yên lặng nói:
“Vậy Tiểu Tư đâu? Hiện cô ấy đang ở đâu? Không phải cô ấy là đồng bọn của chị sao?”
Từ Huyên cười lắc đầu, "Đồng bọn cái gì cơ chứ ... Chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.”
“Cô ta cố ý thả em gái Lâm Tông Lễ rời đi, để cho em gái Lâm Tông Lễ phá vỡ thuật thức của chị, loại người đâm sau lưng này quả nhiên không đáng tín nhiệm.”
“Có điều nhắc đến Lâm Tông Lễ, tên này thực sự bận rộn đấy.”
“Nếu như không phải do nó quấy rối, chị cũng sẽ không rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này.”
Từ Huyên nói, trực tiếp đấm thẳng vào bụng Ứng Tư Tuyết. Nhưng ngay lúc nắm đấm sắp đánh vào, bụng Ứng Tư Tuyết đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Nắm đấm của Từ Huyên nện lên trên đó, không phát sinh là cái gì. Từ Huyên nhún vai, nói:
“Xem đi, nếu như không có thứ này cản trở, chị đã có lựa chọn tốt hơn rồi.”
Từ Huyên cười liếm môi một cái, nói:
“Lấy một bào thai trong bụng làm vật trung gian, thuật thức kia... A Minh em hiểu chứ?”
Dương Húc Minh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên, Từ Huyên không sử dụng thuật thức kia không phải là do cô có lòng từ bi, mà là bởi vì có nhân tố nào đó quấy nhiễu, khiến cho cô không cách nào sử dụng được. Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh chậm rãi nói:
“Thậm chí ngay cả thuật thức kia cũng muốn dùng ... Chị Huyên, sự tàn nhẫn của chị nằm ngoài dự đoán của em.”
Nói rồi, thân ảnh Dương Húc Minh vô thanh vô tức biến mất. Thấy cảnh này, Từ Huyên nhíu mày. Ngón tay của Từ Huyên nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt Ứng Tư Tuyết, móng tay bén nhọn nhắm ngay vào con mắt Ứng Tư Tuyết. Trong rừng cây, vang lên giọng nói của Từ Huyên.
"Hai ...”
Từ Huyên không nói bất cứ thứ gì dư thừa, tiếp tục đếm ngược trước đó. Tuy nhiên, lần này Dương Húc Minh không xuất hiện. Từ Huyên nhếch khóe miệng, chậm rãi nói.
"Một...”
Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Từ Huyên. Với thân hình vạm vỡ và thể chất cường tráng ... Dương Húc Minh xuất hiện trong nháy mắt, lao thẳng về phía Từ Huyên. Hỏa diễm trắng xám lập tức bao trùm toàn thân anh. Từ Huyên sớm đã đoán được ngay cả đầu cũng không quay lại, hời hợt nói, "Đánh lén sao? A Minh em vẫn dễ đoán như thế.”
Nhưng hỏa diễm trắng xám đang bao trùm toàn thân Dương Húc Minh trong nháy mắt, bỗng nhiên dập tắt. Thậm chí ngay cả hỏa diễm trong bán kính năm mét xung quanh Dương Húc Minh cũng bị dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận