Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 609: Chiếc mũ vô dụng

Trong phòng khách, vang lên tiếng hét lớn hoảng sợ của cô bé.
Ở bên cạnh Dương Húc Minh nhìn thấy mọi chuyện phát sinh, có chút rùng mình... Mẹ nó! Mạnh dữ vậy sao!?
Anh đột nhiên nghĩ tới hai nữ sinh trong trường học.
Hai cô bé ngốc này đêm nay muốn tới nhà làm khách... với bản lĩnh thấp kém của hai cô bé, thật có thể bảo đảm không tiết lộ gì trước mặt của Ứng Tư Tuyết hay sao?
Khóe miệng của Dương Húc Minh giật giật, quyết định trở về thống nhất khẩu cung với hai cô bé.
Để tránh khỏi buổi tối bị bại lộ.
Mà Ứng Tư Tuyết nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của cô bé trong lồng, cười rất ấm áp.
"Nói gì vậy chứ."
Cô bé hơi khom lưng, xích khuôn mặt lại gần lồng sắt, mỉm cười nói, "Cô vẫn chưa chân chính tuyệt vọng, đúng không? Cô còn có đồ muốn giấu, mấy thứ kia mới là thứ cô không muốn để cho chúng ta biết... đồng thời cũng là thứ mà Lý Tử không muốn để cho chúng ta biết đúng không !?"
Cô bé trong lồng cứng đờ, cúi đầu ngồi cứng ngắc ở chỗ kia, động cũng không dám động.
Như là bị hạ tuyên cáo tử vong.
Ứng Tư Tuyết thì nhìn chăm chú vào cô bé, híp mắt nói rằng, "Đầu tiên, tại sao Lý Tử muốn cố ý lưu lại cô ở nơi này giám thị chúng tôi?"
"Cô ta không phải đã đi tìm một chỗ mai táng mình sao?"
"Một chuỗi logic đơn giản như vậy, thành lập rồi."
"Nếu như Lý Tử thật sự đã bỏ đi tất cả rời khỏi thế giới này, cô ta không cần phải lưu lại một con rối ở chỗ này giám thị chúng tôi."
"Mà nếu cô ta để cô ở lại chỗ này giám thị chúng ta, chứng minh cô ta đối với chúng tôi, tối thiểu cô ta không yên lòng về Tiểu Minh."
"Nói cách khác, sau khi rời đi cô ta cũng không chưa chôn mình, mà là đang ở một nơi rất xa thông qua cô giám thị căn nhà này mỗi phút mỗi giây, quan sát mỗi tiếng nói mỗi hành động của chúng tôi."
"Như vậy lại nảy sinh vấn đề nữa rồi, tại sao cô ta rõ ràng không định thực sự chôn mình, lại cứ lại để lại đoạn video như vậy, biểu hiện ý muốn quyết chết để gạt chúng ta đâu chứ?"
"Vấn đề này, chắc mới là điều Lý Tử không muốn để cho chúng ta biết nhất!?"
Ứng Tư Tuyết mỉm cười, nhìn cô bé trong lồng toàn thân cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, hoảng sợ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Cô lắc đầu, "Hiện tại mới ngậm miệng, quá muộn rồi."
"Cô cứ ưa làm màu làm mè, hành vi thu hút sự chú ý của chúng tôi sang những phương diện khác, đã khiến cho mọi chuyện mà cô muốn che giấu đều bị lộ ra ngoài ánh sáng."
Ứng Tư Tuyết quay đầu, nhìn về phía Dương Húc Minh, "Nếu như Lý Tử còn sống, nới cô ta muốn đi du lịch nhất là nơi nào? Đi bộ là được, chỗ nào không cần ngồi phương tiện giao thông máy bay ca-nô ấy."
Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, nói rằng, "Trương gia giới? À không... Tây Tạng? Cô ấy vẫn muốn làm một vòng đi xuyên Tây Tạng."
Ứng Tư Tuyết vỗ tay phát ra tiếng, "OK, đã phá án. Lý Tử hiện giờ, hẳn là đang du lịch ở một nơi nào tại Tây Tạng."
"Tính toán thời gian, cô ấy đã đi hơn hai tháng."
"Thời gian dài như vậy, nếu cô ta đang đi du lịch, thì không thể nào cứ tìm một chỗ rồi ngồi đờ ra."
"Với tính cách của Lý Tử, nếu như không muốn chết, vậy khẳng định là đi tìm nơi du lịch, dù sao thời gian dài, không đi đây đi đó cũng thiệt buồn chán."
"Cô cũng không thể liên lạc với bạn cũ, cũng không phải trạch nữ nghiện game, cũng không hâm mộ idol, hành vi duy nhất giết thời gian chính là đi du lịch."
"Vừa hay Tây Tạng rất lớn, có rất nhiều danh lam thắng cảnh cũng đủ để cô đi dạo thật lâu, hơn nữa bên kia còn ít người, thường xuyên không tiếp xúc với người sống, người bình thường sẽ không nhận thấy được dị thường từ thân thể cô."
"Hơn nữa nơi này cách Tây Tạng rất gần, cô ta có thể đi bộ từ Quý Châu tới đó, khoảng cách không xa."
"Nếu như là em, chắc chắn đã đi chơi nhiều ngày tại Tây Tạng."
"Ừ, Lý Tử chắc là cũng làm vậy."
Ứng Tư Tuyết cúi đầu, nhìn cô bé run lẩy bẩy trong lồng, mỉm cười nói, "Cô có thể nói cho chúng tôi biết, bây giờ Lý Tử đang ở chỗ nào tại Tây Tạng không?"
Cô bé trong lồng vẻ mặt hoảng sợ, sợ đến mức ngay cả một câu nói cũng không nói ra được.
Thấy cô bé như vậy, Ứng Tư Tuyết thở dài, "Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi cũng chẳng phải ác ma gì cả, tôi chỉ là một con bitch ngực to mà thôi, có cần phải sợ như thế không?"
Cô bé trong lồng vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, toàn thân đều đang run rẩy.
"Đừng... đừng mà... đừng mà..."
Cô lẩm bẩm nói, đột nhiên ré lên, "Đừng tới đây!"
Sau đó, một luồng ánh sáng đen hiện lên.
Thân thể của cô bé trong lồng đã hoàn toàn cứng ngắc.
Cứ như hóa đá vậy.
Đồng thời bắt đầu nhanh chóng biến hình.
Cơ thể máu thịt dần dần hoá thành nhựa.
Biểu cảm hoảng sợ, cũng dần dần rút đi, biến thành dáng dấp khác.
Ngay cả bộ quần áo trên người cũng thay đổi.
Cuối cùng, xuất hiện ở trước mặt bọn Dương Húc Minh, không còn là một cô bé tí hon giống Lý Tử như đúc.
Mà là một mô hình bình thường vẫn duy trì tư thế cố định, đứng ở trong lồng.
"Á đù... KDA?" Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn mô hình bằng nhựa bình thường trước mắt, nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, "Của em?"
Ứng Tư Tuyết thở dài, "Em cứ thắc mắc mô hình KDA của em biến đâu mất rồi... thì ra ở chỗ này, bị Lý Tử biến thành hình dạng của cô ta?!"
"Tuy nhiên loại năng lực này hoàn toàn khác với năng lực trước kia của Lý Tử, giao phó sinh mệnh cho vật chết? hèm... sau khi có được thân thể, năng lực của Lý Tử cũng thay đổi sao?"
Ứng Tư Tuyết tò mò suy tư nói, "Hơn nữa Lý Tử chắc là cảm nhận được nơi đây xảy ra chuyện!? Cho nên mới biến Lý Tử tí hon này trở về hình dáng ban đầu?"
Cô nhìn về phía Dương Húc Minh, "Nè... sao anh lại có vẻ mặt này chứ?"
Lúc này Dương Húc Minh đang dùng khuôn mặt u oán nhìn cô, cứ như một oán phụ.
Ứng Tư Tuyết rất khó hiểu: "Làm chi vậy anh?"
Dương Húc Minh nhìn cô, trầm mặc mấy giây, sau đó thở dài.
"Anh đột nhiên cảm thấy anh thật khó..."
Sao con gái bên cạnh anh lại quá ưu tú như thế?
Tôi cảm giác ngay cả hôm nay mặc đồ lót màu gì cũng bị cô đoán được!
Hơn nữa ý đồ của Lý Tử bị bọn họ nhìn thấu, lúc này Lý Tử sẽ làm sao?
Rõ ràng là một vở kịch buồn được dựng lên để lừa gạt mọi người, kết quả chỉ là âm mưu sao?
Ứng Tư Tuyết đường hoàng phá hoại âm mưu của Lý Tử như vậy, Lý Tử sẽ không thẹn quá thành giận quay trở lại tìm Ứng Tư Tuyết gây chuyện chứ...
Đến lúc đó hai cô gái đánh nhau, anh nên giúp ai đây?
Hoặc có lẽ là... anh đánh thắng được ai?
Dương Húc Minh lần nữa cảm thấy, làm đàn ông thật khó!
Cùng lúc đó, ở Tây Tạng.
Bên cạnh dòng sông sóng nước cuộn trào, Lý Tử ngồi trên đá lớn trơn tuột ở bờ sông khẽ lắc đầu.
Cô thở dài, nói rằng, "Thực sự là một cô gái khó chơi..."
Cô nhặt một hòn đá mịn ấm áp bên cạnh, cô hơi ước lượng nó, sau đó ném vào trong nước sông.
Dáng vẻ rất bất đắc dĩ.
"Tinh khôn như hồ ly, yên lành diễn cuộc tình đau khổ của hai người không tốt sao?"
"Lại làm cho kế hoạch hoàn toàn rối loạn..."
Cô khổ não bóp đầu, nhìn chiếc mũ rơm màu xanh nhạt trong ngực, lắc lắc đầu.
"Chiếc mũ vô dụng này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận