Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 610: Nứt ra

Trong phòng khách, bầu không khí hơi có vẻ quái dị.
Sau khi Ứng Tư Tuyết đặt figure biến trở về nguyên hình lên trên kệ chứa đồ, Dương Húc Minh bắt đầu làm bữa trưa.
Lúc này, anh không biết hẳn là mình nên vui hay nên buồn nữa.
Vốn tưởng rằng Lý Tử đã hoàn toàn rời đi, anh đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận Ứng Tư Tuyết, cố gắng vượt qua tưởng niệm của bản thân dành cho Lý Tử.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là cái bẫy do Lý Tử giăng ra?
Cô ấy không hề muốn chết chút nào?
Vậy đến cùng là cô ấy muốn làm gì cơ chứ?
Dương Húc Minh thực sự bối rối, hoàn toàn không hiểu Lý Tử đến cùng là muốn làm cái gì.
Thời nay còn có người chủ động dâng chồng cho người khác nữa ư?
Dương Húc Minh cẩn thận suy nghĩ, anh không phải là Long Ngạo Thiên, cũng không có mạnh mẽ đến độ phụ nữ bình thường không chịu đựng nổi mà phải đi tìm hậu cung cho anh.
Chẳng lẽ là loại kia trong truyền thuyết - chỉ cần trong lòng anh có em, cho dù anh có bao nhiêu phụ nữ, em cũng không ngại?
Vớ vẩn!
Với cái tính ghen tuông của Lý Tử, trước kia Dương Húc Minh còn chưa kịp làm cái gì, cô ấy đã giống như một yandere có thể giam cầm Dương Húc Minh trong căn phòng bí mật bất cứ lúc nào, để biến Dương Húc Minh trở thành của một mình cô ấy.
Sau khi chết, lại càng trầm trọng hơn, mấy lần đều suýt giết chết Dương Húc Minh.
Lại có thể ở đó nói Lý Tử “rộng lượng” đến mức sẵn sàng chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác sao?
Dương Húc Minh cảm thấy rằng trừ phi là Lý Tử bị người dị giới isekai vào, bằng không thì chuyện này sẽ không thể xảy ra.
Nói cách khác, bề ngoài thì có vẻ như Lý Tử đã nhường anh lại đấy, nhưng trong thâm tâm khẳng định đang mưu đồ chuyện gì đó kinh khủng hơn nhiều.
Đợi đến khi kế hoạch của Lý Tử thành công, cô ấy sẽ giết trở lại, có cừu báo cừu, có oán báo oán.
Mà lúc đó, dưới sự giám sát từ xa của cô, anh đã cuốn tra trải giường với Ứng Tư Tuyết trong chăn.
Dương Húc Minh hít một ngụm khí lạnh, bàn tay cầm thìa đột nhiên run lên.
Anh chợt cảm thấy ớn lạnh khủng khiếp.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, máu bắn tung tóe, bị chẻ thành nhân côn rồi nhốt xuống tầng ngầm dưới đất, cả đời không còn cách nào có thể nhìn được thấy mặt trời.
Gần giống với nhân trư: hình phạt tàn bạo thời xưa, bằng cách chặt bỏ lòng bàn tay và lòng bàn chân, móc mắt, nhỏ đồng vào tai, đổ chất độc vào họng, cắt lưỡi, hủy hoại dây thanh quản, vân vân...
Sợ nhất chính là tính sổ thu sau!
Lúc này, Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy đồ ăn trước mặt không còn ngon nữa.
Tin tức Lý Tử còn sống, cũng không khiến cho anh sung sướng vui vẻ gì.
Làm thế nào đây?
Chạy trốn sao?
Trốn đi chỗ nào?
Trên thế giới này còn có chỗ an toàn sao?
Hơn nữa, làm sao anh có thể chạy trốn đây?
Chạy trốn một mình? Bỏ rơi Ứng Tư Tuyết và đứa bé còn chưa ra đời dao? Như thế có khác gì bỏ rơi vợ con?
Nhưng nếu dẫn Ứng Tư Tuyết chạy cùng, đó chẳng phải là bỏ trốn sao?
Tội thêm một bậc?
Đây là một đề bài đòi mạng mà gửi đề xuất!
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới một người.
Mẹ anh!
Đúng vậy, mẹ anh sắp tới Lục Bàn Thủy rồi.
Lúc mẹ đến, con mèo đen như hình với bóng bên người của mẹ có phải là cũng sẽ đến không?
Chỉ cần ở với mẹ, là sẽ được an toàn phải không?
Sau khi ý thức được điều này, Dương Húc Minh cuối cùng cũng bắt lấy được một cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng múc thức ăn trong nồi ra, dọn lên bàn, sau đó mới gọi Ứng Tư Tuyết vào ăn, đồng thời bấm điện thoại gọi cho mẹ mình.
Ở đầu bên kia của điện thoại, vang lên tiếng mạt chược.
"Alo? Con trai? Đợi mẹ rút xong lá bài này rồi nói."
Mẹ nói.
Ngay sau đó, trong điện thoại di động vang lên giọng nói phấn khích của mẹ Dương: "Oa! Đồng màu! Phát tài rồi!"
Dương Húc Minh đen mặt - mang siêu năng lực đi đánh bài, này chẳng phải là bắt nạt người à?
Giữa tiếng kêu rên và tiếng xào bài mạt chược, mẹ Dương cuối cùng cũng nhớ đến con trai, nhặt điện thoại lên.
"Alo? Con trai, vẫn nghe máy chứ?"
"Con đây, con đây."
Dương Húc Minh liên tục gật đầu, "Mẹ, giờ mẹ có rảnh không? Con muốn hỏi mẹ cái này!”
“Cái gì?”
“Bao giờ mẹ đến Lục Bàn Thủy thăm con dâu đây?”
"Có lẽ là tháng sau... sao thế, có chuyện gì à?"
“Sao lại là tháng sau... không phải mẹ rất gấp lắm sao?"
"Gấp cũng không có cách nào, hai ngày nữa mẹ phải đi Quảng Đông một chuyến, tham gia giải thi đấu tước thần gì gì đó, này là bạn cũ uy tín lâu năm mời mẹ đi, nghe nói phần thưởng rất phong phú, phải đi dự thi về rồi mới có thể đến Lục Bàn Thủy."
Dương Húc Minh nghe được tin này, hết sức xoắn xuýt, cũng không nên giãi bày thế nào cho mẹ hiểu.
“Cuộc thi tước thần gì đó của phim Hồng Kông sao?”
Mẹ dùng siêu năng lực gian lận như thế không bị người đánh chết chứ?
Hay đây thực sự là cuộc thi mạt chược siêu năng lực trong phim Hồng Kông?
Cuối cùng mẹ cũng tìm được sân khấu của riêng mình rồi?
Dương Húc Minh muốn chửi tục, mà mãi không biết nên chửi thế nào cho phải.
Anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói rằng: “Mẹ đi nhanh về nhanh nhé...”
Rồi cúp điện thoại.
Dù sao nếu đêm nay Lý Tử không giết trở lại, trong thời gian ngắn có lẽ cũng sẽ không đánh trở lại.
Nếu như hai ngày này Lý Tử đánh tới, mẹ có muốn cứu cũng không cứu kịp.
Dương Húc Minh đặt điện thoại xuống, nhìn Ứng Tư Tuyết đang tò mò nhìn mình, giống như trên mặt anh có hoa.
Dương Húc Minh hoang mang không hiểu, "Làm gì mà lại nhìn anh như vậy?"
Ứng Tư Tuyết cười hì hì nói: "Anh sợ Lý Tử quay lại lột da anh đốt đèn trời sao?”
Nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng kia, Dương Húc Minh rùng mình, "Sao em lại biết?"
Ứng Tư Tuyết cười nói, "Tất cả đều được viết trên mặt anh kìa .. hiện trên khuôn mặt anh toàn là sợ hãi. Có vẻ như Lý Tử đã để lại cho anh bóng ma tâm lý rất sâu.”
Dương Húc Minh u oán nhìn cô.... em cứ thử để cho lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết nhìn chằm chằm em, yêu em, đồng thời muốn giết chết em đi?
Ứng Tư Tuyết cười một lúc, sau đó mới thu lại nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm chỉnh hơn.
“Được rồi, không trêu anh nữa.”
Ứng Tư Tuyết nghiêm túc nói: “Nghiêm túc nào, chúng ta bàn chuyện của Lý Tử đi.”
Cô nói: “Vì đôi mắt của Lý Tử còn lại ở đây đã bị mất đi, cho nên trong một thời gian ngắn Lý Tử sẽ không biết chuyện gì xảy ra trong căn phòng này của chúng ta nữa, đây cũng chính là nói...”
Ứng Tư Tuyết nghiêm túc nhìn Dương Húc Minh, "Hiện tại chúng ta làm cái gì cũng sẽ không bị Lý Tử phát hiện."
"Cho nên?"
"Đêm nay có làm không?"
Đây có phải là vấn đề nghiêm túc em nói đến sao?
Dương Húc Minh đen mặt.
Ứng Tư Tuyết cười hì hì nhìn anh nói: “Sao lại làm ra vẻ mặt này rồi? Chẳng lẽ anh không muốn?”
"Không muốn. " Dương Húc Minh rời ánh mắt đi chỗ khác.
Ứng Tư Tuyết thở dài, "Ài... Vậy à... Em còn tưởng rằng chỉ có mình em ăn tủy biết vị... Đáng tiếc."
Nàng lắc đầu, tỏ vẻ rất đáng tiếc.
“Em còn cố ý chuẩn bị mấy bộ quần áo, hy vọng có thể làm cho ai đó vui vẻ."
“Nào là trang phục hầu gái... trang phục bunny girl... trang phục JK... đồng phục cảnh sát, vân vân... xem ra là mua phí công rồi.”
Ứng Tư Tuyết thở dài nói: "Cứ tưởng rằng bản thân sẽ rất xinh đẹp, gợi cảm và gợi cảm trong những bộ đồ đó. Đáng tiếc... Xem ra chỉ có thể ném thùng rác thôi ... Ài.. Đáng tiếc đáng tiếc ..."
Ứng Tư Tuyết lắc đầu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Dương Húc Minh ở bên cạnh nghiêm mặt, không nói một lời.
Nghe những lời độc thoại của Ứng Tư Tuyết, anh cảm thấy trong đầu phát ra tiếng răng rắc...
Nứt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận