Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 604: Phải chơi sao?

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, hai nữ sinh chỉ hơi kinh hãi.
Bơi cả hai đã quen với cảnh tượng này.
Dù sao cũng là những nữ sinh đam mê những câu chuyện siêu nhiên, linh dị, mặc dù chưa từng trải qua, nhưng cả hai đều đã đọc và xem qua rất nhiều lần trong các bộ phim kinh dị, truyện linh dị.
Vì vậy không xa lạ gì với nghi thức chiêu quỷ này.
Tuy nhiên, trong căn phòng cũ kỹ trống trải này, ngoại trừ nghi thức có thể dùng để thu hút bút tiên ra thì không còn bất cứ một cái gì khác.
Chẳng lẽ bóng trắng kia muốn dẫn bọn họ tới đây để chơi trò bút tiên này sao?
Chơi xong mới có thể rời đi?
Tuy nhiên hoàn cảnh trước mặt lại quá sức quỷ dị, bên ngoài cánh cửa kia lại là vô số quái vật đang lang thang.
Chơi trò bút tiên tại nơi quỷ dị này, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Cố Văn nuốt nước bọt.
Cô nhìn vào căn phòng ký túc xá bị bỏ hoang trước mặt, cố gắng tìm kiếm những khả năng khác.
Trong căn phòng trống trải, tản ra một loại ánh sáng mờ ảo, u ám, âm trầm, nhưng vẫn vừa đủ để người ta có thể miễn cưỡng trông thấy được toàn bộ mọi thứ bên trong.
Nhưng nơi này rõ ràng không có nguồn sáng, tại sao lại vẫn sáng?
Hai cô bé đều hết sức hoang mang.
Cả hai đồng thời nhìn ra ban công, phát hiện bầu trời bên ngoài ban công tối đen như mực, cũng không thể trông thấy được bầu trời u ám đỏ như máu trước đó nữa.
Hai người nhìn nhau, cẩn thận vượt qua bàn nhỏ giữa phòng, đi về phía ban công.
Trên ban công, tích đầy tro bụi.
Ở mép lan can, dây thường xuân bám lên dày đặc.
Nhưng những dây thường xuân này lại chỉ mọc ở bên ngoài lan can mà không hề mọc vào bên trong phòng ngủ này.
Đáng nói, ban công cũng không phải là rất rộng rãi, ngoài tro bụi ra không có thêm cái gì.
Bên trên sào phơi đồ rỗng tuếch, không có treo bất cứ quần áo hay đồ dùng hàng ngày nào.
Cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh hơi hé mở, sau khi cẩn thận đẩy ra, có thể ngửi thấy được mùi thối thoang thoảng.
Trong phòng tắm thiếu ánh sáng, dường như đã lâu không có ai tới dọn dẹp, chẳng những có tro bụi, trên sàn nhà còn có một lớp màu đen dơ bẩn két lại, làm cho người nhìn thấy cảm thấy buồn nôn.
Nhưng thứ hấp dẫn chú ý của hai người, lại là thế giới bên ngoài ban công.
Lúc này, bên ngoài ban công tối đen như mực.
Bóng tối dày đặc đen nhánh, giống như toàn bộ thế giới đều bị mực nước nhuộm dần, không có một chút ánh sáng nào cả.
Hoặc có lẽ là, ngoại trừ căn phòng này ra, những thứ khác đều biến mất.
Cả hai như thể đang đứng trên một hòn đảo tối tăm biệt lập, bốn phía đều là hắc ám hư vô âm trầm kinh khủng, không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong thế giới này.
Cố Văn cả gan vươn tay, đưa tay ra bên ngoài ban công.
Sau đó, cô hoảng sợ mở to hai mắt .
Bàn tay vươn ra khỏi ban công của cô hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại hoàn toàn không thấy đâu nữa cả, cứ như thể đã bị bóng tối nuốt chửng.
Thậm chí ngay cả cái tay kia cũng không thể cảm giác được nữa.
Cảm giác kinh dị như bị cụt tay kia làm cho Cố Văn vội vàng thu tay lại, khẩn trương quan sát một hồi lâu, xác nhận được cánh tay này của mình vẫn còn, đồng thời không xảy ra điều gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng khi cả hai ngẩng đầu nhìn thế giới tối tăm bên ngoài, trên gương mặt lại hiện lên sầu lo.
Bên ngoài hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.
Và loại bóng tối này không phải là loại bóng tối do mất đi ánh sáng, mà giống như toàn bộ ngôi trường bị bao phủ bởi một loại thế lực đen tối vô hình nào đó.
Vươn tay ra lại không thể trông thấy được?
Hiện tượng này cũng quá mức quỷ dị đi, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Nhưng cả hai đã trông thấy rất nhiều thứ không hợp với lẽ thường, và đây chỉ là một trong số đó.
Hai cô bé chậm rãi lùi lại, lần nữa trở lại trong phòng ngủ.
Đồng thời theo bản năng đóng cửa ban công lại.
Thế giới đen tối bên ngoài kia, dường như có những con quái vật và lệ quỷ đáng sợ đang lang thang khắp nơi, cả hai lo lắng những quái vật kia sẽ men theo ban công mà bò vào.
Trong căn phòng nhỏ đóng kín này, nếu thực sự gặp phải tình huống kia, hai người bọn họ chết chắc.
Mặc dù đóng cửa ban công lại cũng chưa chắc có thể ngăn cản được những quái vật kia, nhưng ít nhất điều này có thể mang lại cho hai người họ cảm giác an toàn.
Sau khi quay trở lại trong phòng, hai người lại quan sát phòng ngủ trước mặt lần nữa.
Bốn chiếc giường trong ký túc xá đều trống không, không có ga trải giường, không có màn chống muỗi và quần áo, chỉ có những tấm ván giường lạnh lẽo, trống rỗng.
Bàn để cho học sinh học tập cũng rỗng tuếch, không có sách, không có giấy bút, cũng không có các loại bài kiểm tra và bài hướng dẫn có thể nhìn thấy khắp nơi trong ký túc xá cấp ba.
Hai người mở tủ quần áo dưới mỗi chiếc giường ra, phát hiện bên trong cũng trống rỗng như vậy.
Thực sự không có bất cứ thứ gì trong phòng ngủ này cả.
Ngoài chiếc giường, bàn trống trong phòng ra, vật duy nhất còn lại là chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng và những thứ ở trên đó.
Cả hai quay sang nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến trước bàn nhỏ.
Một cây bút đen bình thường, một tờ giấy trắng và một tờ giấy có dòng chữ quỷ dị trên đó.
Đây chính là tất cả những thứ đồ còn lại trong căn phòng này.
Trên mảnh giấy ghi [Bút tiên, bút tiên, khi nào tôi sẽ chết.].
Câu hỏi kỳ lạ này ở trong hoàn cảnh này lộ ra tà khí khiến người tê cả da đầu.
Cố Văn cẩn thận cầm tờ giấy lên, đột nhiên phát hiện phía sau tờ giấy vậy mà cũng có viết chữ?
Sau khi lật lại, cô thấy rõ được những gì được viết ở mặt sau của tờ giấy.
[Ngày hôm đó, tất cả mọi người đã bỏ rơi tôi].
[Sau khi tôi tỉnh dậy, không thấy ai trong phòng ngủ nữa].
[Tôi biết, họ lại bỏ rơi tôi giống như thường lệ rồi].
[Thế là tôi hỏi bút tiên, bút tiên bút tiên, khi nào bọn họ sẽ chết?].
[Bút tiên nói: Sau khi tôi chết].
[Vậy bút tiên bút tiên, khi nào thì tôi chết].
[Bút tiên không trả lời tôi].
[Nhưng tôi biết.. . Hắc hắc hắc hắc hắc... Tôi đã biết... Tôi biết khi nào bọn họ sẽ chết...].
[Hắc hắc hắc hắc...].
Xem hết toàn bộ những gì viết trên tờ giấy xong, Cố Văn nuốt nước bọt.
Cô vô thức nhìn về phía Doãn Lộ ở bên cạnh, cả hai đồng thời nhớ tới một truyền thuyết được lưu truyền ở trong trường học.
Nghe nói, trước thời của bọn họ, khi dãy nhà ký túc xá này mới xây dựng khai trương chưa được lâu, một nữ sinh hơn họ vài tuổi đã treo cổ tự tử trong phòng ngủ của ký túc xá này.
Mà nữ sinh kia dường như rất thích chơi trò bút tiên, thường ngồi một mình trong phòng ngủ chơi, bởi vậy bị các bạn cùng phòng xa lánh, cho nên mới treo cổ tự tử.
Cũng có người nói do nữ sinh ấy chơi trò bút tiên trêu chọc đến lệ quỷ, nên bị hại chết.
Dù sao từ sau vụ đó, trường học đã cấm chỉ không cho học sinh chơi trò bút tiên trong ký túc xá.
Mặc dù mọi người đều bán tín bán nghi truyền thuyết này nhưng câu chuyện linh dị kỳ ​​lạ này đã được truyền lại tới bây giờ.
Mà cảnh tượng trước mắt... chẳng lẽ truyền thuyết này là thật?
Trong trường học này thật sự có một nữ sinh đã chết sau khi chơi trò bút tiên?
Căn phòng mà bọn họ đang có mặt tại đây, chính là phòng ngủ của nữ sinh tự sát kia sao?
Sau khi nhận ra được điều này, một cảm giác ớn lạnh đáng sợ lập tức lan khắp cơ thể Cố Văn.
Bàn tay cầm tờ giấy của Cố Văn run run.
“Lộ Lộ..." Cố Văn thì thào nói: “Chúng ta thật sự phải chơi trò này sao?”
Doãn Lộ tái mặt nhìn cô, cũng hoảng sợ không kém.
Cả hai nhìn quanh bốn phía, căn phòng bỏ hoang tối tăm và đóng kín, lúc này đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ.
Như thể ở trong góc phòng âm u hẻo lánh, có một nữ sinh chết thảm đứng ở đó, đang lẳng lặng nhìn hai người, chờ họ chơi trò bút tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận