Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 633: Thần giao cách cảm

Dương Húc Minh mãi không lên xe làm cho Ứng Tư Tuyết ở bên trong xe có chút ngạc nhiên.
Cô vươn tay bấm còi, còi xe ô tô vang lên làm cho Dương Húc Minh đang rơi vào trầm tư giật mình.
Anh mở cửa xe ra, lúng túng nhìn Ứng Tư Tuyết trong xe, hỏi:
“Sao lại dọa anh thế?”
Ứng Tư Tuyết ngồi ở ghế lái phụ thở dài, nói:
“Anh đứng ở đó biểu diễn thạch điêu à? Mãi không lên xe là thế nào.”
Dương Húc Minh lại nhìn về phía sau một lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy được cái gì như cũ.
Bất luận là ở phía gốc cây kia hay là những chỗ khác, hoàn toàn không trông thấy được thân ảnh của Lâm Tông Lễ.
Như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của anh. Dương Húc Minh bất đắc dĩ ngồi vào ghế lái nói. “Hình như vừa rồi anh trông thấy Lâm Tông Lễ.”
Anh vừa nói vừa cho xe chạy, "Nhưng khi vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi gã đâu cả, không biết đã chạy đi đường nào.”
Ứng Tư Tuyết ở vị trí ghế phụ hơi hí mắt, lộ ra nụ cười. “Hửm? Lâm Tông Lễ?”
Cô cũng nhìn xung quanh, vừa cười vừa nói, "Tên đó vậy mà đến tìm anh... thú vị ghê.”
“Lẽ nào gã thích anh? Hay là nói, dự định để cho anh kế thừa vô thường lục ?"
Dương Húc Minh im lặng nhún vai, lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa, vẫn không trông thấy thân ảnh của Lâm Tông Lễ đâu, lúc này mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe. “Ai biết được,” Dương Húc Minh nói, cẩn thận tránh né người qua đường trong bệnh viện, “Tên đó nói nhiều như vậy, ai biết hắn muốn làm gì."
"Nói không chừng chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, chứ không phải tới tìm anh."
"Nếu quả thật là tới tìm anh, nhất định sẽ trực tiếp tới, chứ không phải đứng ở đằng xa quan sát.”
Dương Húc Minh nói, lái xe rời khỏi bệnh viện, đi về nhà. Ứng Tư Tuyết ngồi ở bên ghế lái phụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên. Cô nói:
“Đúng rồi, hình như Lâm Tông Lễ còn có một em gái còn sống phải không?”
Ứng Tư Tuyết ngoẹo đầu nhìn về phía Dương Húc Minh, hỏi:
“Anh còn liên lạc với em gái của gã không?”
Dương Húc Minh bất ngờ, “Em nói Lâm Thu sao? Ách... Đã lâu không có liên lạc, sao vậy?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười:
“Lâm Tông Lễ giúp chúng ta nhiều như vậy, mặc dù không thể cảm ơn gã thì vẫn có thể cảm ơn người nhà của gã mà... Gọi Lâm Thu ra ngoài tụ tập thì thế nào?”
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu:
“Thôi, bỏ đi, hiện tại cũng khai giảng kỳ cuối rồi, đoán chừng Lâm Thu đã quay trở lại Quý Dương đi học.”
“Hơn nữa, hiện tại em cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt, đừng chơi đùa lung tung.”
“Tên Lâm Tông Lễ kia cứ thần thần bí bí, trời mới biết gã xuất quỷ nhập thần như vậy làm cái gì, nói không chừng là đến bệnh viện sưu tầm dân ca lấy tài liệu? Chưa chắc đã phải là tới tìm chúng ta.”
“Nếu thật sự tới tìm chúng ta, chắc chắn đã tới gặp luôn rồi, cần gì phải che che giấu giấu."
Lời của Dương Húc Minh để Ứng Tư Tuyết gật đầu. “Được rồi, nghe lời anh, ai bảo anh là chồng em cơ chứ !”
Cô mỉm cười nói:
“Lời chồng nói nhất định phải nghe theo rồi.”
Dương Húc Minh liếc mắt, mặc kệ lời nói đùa của cô. Sau khi lái xe trở lại tiểu khu Hưng Thịnh Diệp, Dương Húc Minh đậu xe trong gara, dìu Ứng Tư Tuyết lên nhà. Sau khi phục vụ Ứng Tư Tuyết thay quần áo lên giường nằm xong, Dương Húc Minh cầm điều khiển từ xa lên. Có một chiếc ti vi LCD treo trên tường đối diện với chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết. Dương Húc Minh bật ti vi lên nói:
“Em ở nhà xem ti vi nhé, anh đi siêu thị mua thức ăn ... Tối nay em muốn ăn cái gì?”
Ứng Tư Tuyết nghiêng đầu, ngẫm nghĩ nói:
“Đầu cá hấp ớt, thịt heo xào, à cả thịt kho tàu nữa.”
“Ồ ... Hôm nay muốn đổi khẩu vị à?”
Dương Húc Minh nói:
“Cũng được, nhưng trong nhà hết canh chua rồi, em muốn anh canh chua hay là canh đậu hũ?”
Dân Quý Châu thường không ăn canh thịt mà thích ăn canh chua hoặc canh đậu. Ứng Tư Tuyết lại càng không thể rời bỏ thứ này trong mỗi bữa ăn, hầu như bữa nào cũng phải có một trong hai món này. Đối mặt với câu hỏi của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Đều không cần, anh mua chút rau với đậu hũ nấu canh rau đậu hũ cho em ăn đi, hôm qua ăn xong, phát hiện canh rau đậu cũng khá ngon.”
Dương Húc Minh kinh ngạc:
“Nghiêm túc sao... Vậy được, nếu đổi ý muốn ăn canh chua thì đừng trách anh không mua nhé.”
Giúp Ứng Tư Tuyết chỉnh lý tốt quần áo xong, Dương Húc Minh mới ra khỏi cửa mua thức ăn tại siêu thị gần nhà. Mặc dù gần đây có chợ bán thức ăn nhưng anh một là không biết mặc cả, hai là không biết lựa đồ ăn, để cho đỡ rắc rối, mỗi lần đều trực tiếp vào luôn siêu thị mua thức ăn. Trên đường, Dương Húc Minh nhìn dòng người tấp nập, suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra mở app đọc truyện lên. Sau khi bấm vào, cuốn sách duy nhất trên giá sách của anh chính là sách của Lâm Tông Lễ. Dương Húc Minh không có sở thích đọc sách, tải app này về chủ yếu là để chú ý đến tên ngốc Lâm Tông Lễ.
Nhìn giao diện cập nhật danh mục, nhắc nhở tiêu đề chương cập nhật mới nhất của Lâm Tông Lễ. Tuy nhiên, đó không phải là một dãy chương dài giống như truyện chữ bình thường, mà chỉ có một chương duy nhất viết về những chuyện tào lao bí đao? Tiêu đề là “những chuyện xảy ra gần đây của nhà bạn tôi”. Nhìn tiêu đề này, Dương Húc Minh hết sức ngạc nhiên. Tên ngốc này biến thành quỷ rồi, bên trong nhà bạn xảy ra chuyện thì liên quan gì tới hắn? Mà trông cách thức này giống hệt như một tờ giấy xin nghỉ phép? Tên ngốc này hoàn toàn là bắt nạt độc giả không biết gã là quỷ, cho nên nói bịa loại chuyện hoang đường này ra để gạt người.
Dương Húc Minh bấm vào chương xem, xem coi gã quỷ này định bịa đặt thảm thiết ra làm sao. Tuy nhiên, ngay khi nội dung chương bắt đầu tải thì bị kẹt.
Mấy giây sau, App trực tiếp sụp đổ, nội dung trên màn hình điện thoại bị bắn thẳng về giao diện chính. Dương Húc Minh nhấp vào APP thêm hai lần nữa thì phát hiện hệ thống thông báo đang được bảo trì. Sập client sao? App nhảm nhí gì thế này, sao lại dễ hỏng như vậy, cũng không có bộ phận kỹ thuật ư? Dương Húc Minh đành cất điện thoại đi, từ bỏ ý định đọc một chương duy nhất của Lâm Tông Lễ. Có vẻ như lúc ở bệnh viện Lâm Tông Lễ chỉ là đi ngang qua chứ không phải là tới để tìm anh. Lại còn có thời gian để khóc lóc viết đơn xin nghỉ phép, ngay cả khi biến thành quỷ cũng muốn quỵt chương, tên ngốc này cũng không chuyên nghiệp như trong tưởng tượng...
Nhưng nói đến đây, tên này đã biến thành quỷ rồi vẫn còn tiếp tục cập nhật, vậy tiền nhuận bút của gã biết chuyển cho ai đây? Sẽ không bị cô bé Lâm thu kia đen ăn đen đó chứ?! Hình như cha mẹ của Lâm Tông Lễ vẫn còn chưa biết chuyện con mình biến thành lệ quỷ. Dương Húc Minh vừa miên man suy nghĩ vừa đi vào siêu thị, đi thẳng vào quầy thực phẩm tươi sống. Anh cũng không thích đi siêu thị một mình, loại chuyện như đi siêu thị phải đi hai người mới có bạn. Nhưng lúc này Ứng Tư Tuyết đang nằm nhà nghỉ ngơi, anh cũng chỉ có thể đến đây một mình. Dựa theo yêu cầu của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh mua tất cả đồ ăn và đồ gia vị, thuận tiện mua thêm chai sữa trước khi rời khỏi siêu thị. Lúc về đến nhà, đã là năm giờ chiều. Và khi Dương Húc Minh làm xong cơm nước thì trời đã tối. Ứng Tư Tuyết vịn cầu thang đi xuống dưới, hít hà mùi thức ăn trong không khí. “Oa... thơm ghê, chồng à, tài nấu nướng của anh tiến bộ rất nhiều đấy.”
Ứng Tư Tuyết cười híp mắt khích lệ nói. Dương Húc Minh liếc mắt:
“Chẳng phải vẫn luôn thế này sao?”
Anh trực tiếp cho rằng câu nói này là lời nịnh hót giả tạo. Dọn xong cơm nước, Dương Húc Minh nói:
“Xong rồi, ăn cơm thôi.”
“Mũi em thính đó, anh vừa mới nấu xong.”
Ứng Tư Tuyết cười dịu dàng đáp:
“Không phải đâu, tại chúng ta có thần giao cách cảm đó...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận