Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 608: Cô là ma quỷ à?

Trong phòng khách, Dương Húc Minh xoắn xuýt ngồi trên ghế sô pha, Ứng Tư Tuyết dùng dung dịch oxy già khử trùng vết thương trên tay cho anh.
Rồi mới quấn băng vải lên.
Trên bàn trà, Lý Tử tí hon bị giam ở trong lồng, ngồi ở bên trong, tức giận trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, sinh hờn dỗi.
Dương Húc Minh nhìn vết cắn sâu tận đến xương, vô cùng xoắn xuýt.
“Em tức giận cái gì? Anh bị em cắn đau như thế còn không tức giận thì thôi, em lại tức giận làm gì?”
Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ, rất oan ức.
Hiện tại, anh bắt đầu hoài niệm đến năng lực quỷ hỏa của Từ Huyên.
Nếu như bây giờ vẫn còn hỏa diễm, vậy anh sẽ cho hỏa diễm bao trùm lên vết thương, để vết thương có thể được chữa khỏi.
Không cần bất cứ thuốc xịt khử trùng hay băng vải gì.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, từ khi anh tìm được năng lực chân chính thuộc về mình, năng lực hỏa diễm của Từ Huyên đã biến mất.
Mà năng lực của Lý Tử, anh cũng không thể nào sử dụng được.
Chỉ có thể sử dụng năng lực của mình.
Rốt cuộc là một cuộc buôn bán lời hay lỗ Dương Húc Minh cũng không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại nhìn lại, dù sao cũng có chút bất tiện.
Dù sao hiệu quả trị liệu của hỏa diễm kia thực sự là rất tiện lợi.
Bây giờ vết thương không thể lập tức khép lại, điều này khiến Dương Húc Minh có chút không quen.
Nhìn tiểu cô nương đang hờn dỗi trong lồng, Dương Húc Minh nói: “Này, thật sự không để ý đến anh đó hả?”
Hắn dùng ngón tay gõ một cái vào lồng, nói tiếp:
“Em rốt cuộc là vật gì vậy? Tại sao dáng dấp giống y hệt như Lý Tử vậy?”
Tiểu cô nương trong lồng, tức giận nhìn anh chằm chằm, mắng: “Cả nhà anh mới là đồ vật, cả nhà anh đều là... khục khụ khụ...“.
Mới vừa mở miệng mắng được một nửa, tiểu cô nương đột nhiên ngừng lại.
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm vỗ vai Dương Húc Minh, nói:
“Được rồi, vẫn là giao cho em đi.”
Ứng Tư Tuyết nói: “Phương thức hỏi thăm này của anh quá thô bạo, không có chút nhẹ nhàng nào, làm sao có thể khiến người ta nói cho anh biết được... để em tới hỏi cho.”
Dương Húc Minh nhún vai: “Thế em làm đi.”
Vì vậy anh ngồi sang một bên, để cho Ứng Tư Tuyết ngồi trước lồng sắt.
Trong phòng khách, tạm thời yên tĩnh trong chốc lát.
Tiểu cô nương trong lồng ngửa đầu nhìn Ứng Tư Tuyết bên ngoài, hừ hừ nói, "Để làm chi? Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các người đâu, khuyên các người nên mau chóng thả tôi ra, nếu không... sẽ cho các người biết tay đấy. Hiện tại là ban ngày, cho nên tôi không thể làm gì được mấy người, thế nhưng đợi đến khi trời tối đi, các người chết chắc!”
Tiểu cô nương tỏ vẻ hung ác uy hiếp nói, "Đến lúc đó đừng trách tôi không nói trước cảnh báo các người!”
Thế nhưng ngoại hình tí hon của cô đã làm cho lời đe dọa này trở nên không bất kỳ lực uy hiếp gì, thậm chí dáng hung dữ này của cô còn trông hết sức đáng yêu.
Thấy cô như vậy, Ứng Tư Tuyết mỉm cười nói: “Thật ra cô không nói thì tôi cũng biết.”
Tiểu cô nương hồ nghi trừng mắt nhìn cô: “Cô biết cái gì?"
Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa đáp: “Biết tại sao cô không sẵn lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi, đại khái là đang e sợ người nào đó. Có ai cấm cô giao lưu với chúng tôi sao?! Thậm chí cấm cô xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng tôi?”
“Lúc cô bị tôi phát hiện ra, hết sức hốt hoảng, cứ như đối mặt với ngày tận thế đến nơi vậy.”
Ứng Tư Tuyết khẽ cười nói, "Mà hình dáng của cô giống y hệt Lý Tử, cô vẫn luôn nằm vùng ở trong nhà của chúng tôi, Nói cách khác, là Lý Tử an bài cô ở đây chứ gì? Để cô giám sát chúng tôi thay cho cô ta?”
“Không chỉ vậy Lý Tử còn không muốn để cho sự tồn tại của cô bị chúng tôi biết đến, cho nên cô mới không bao giờ lộ diện, cho nên lúc bị phát hiện mới cực kỳ kinh hoảng, chỉ muốn chạy trốn... Có đúng không?”
Suy đoán của Ứng Tư Tuyết, làm cho cô bé tí hon ở trong lồng cứng đờ.
Sau đó, cô ngoài mạnh trong yếu kêu la lên, "Nói hươu nói vượn! Cô cho rằng mình là Sherlock Holmes sao? Tôi hoàn toàn không biết Lý Tử, đừng dùng cô ấy để hù dọa tôi, không có ích lợi gì đâu!”
Ứng Tư Tuyết thấy dáng vẻ mạnh miệng này của cô bé, lại càng cười vui vẻ hơn.
“Nhưng cô dám mắng Dương Húc Minh, lại không dám mắng cả nhà anh ấy. Tại sao vậy? Lẽ nào trong nhà anh ấy có người nào mà cô không dám dây vào, không dám mắng sao?”
Tiểu cô nương ở trong lồng hung dữ trừng mắt nhìn cô, mắng: “Ai cần mi lo! Đồ bitch! Ngực bự giỏi lắm hả! Tối hôm qua dâm đãng như vậy, ai không biết còn tưởng đây là trường quay đóng phim JAV, giờ còn giả vờ ngây thơ nữa, có thấy tởm hay không hả?"
“Đôi cẩu nam nữ các người, nói mấy người là cặn bã còn là vũ nhục xưng hô cặn bã này đó, nhìn thấy các người đã cảm thấy buồn nôn rồi!”
Tiểu cô nương lại mắng chửi thêm một chặp nữa.
Tuy nhiên nụ cười trên mặt Ứng Tư Tuyết vẫn không mất đi, cô mỉm cười ngồi xuống, nói: “Trong một cuộc tranh luận, khi một bên bỏ qua tất cả biện luận, trực tiếp tiến hành công kích cá nhân, trong hầu hết các trường hợp, điều này có nghĩa là người đó đã đuối lý rồi.”
"Nhưng để che đậy sự bối rối và tắt văn của mình, nên chuyển sang ngôn từ kịch liệt để công kích nhiễu loạn đối phương, nói sang chuyện khác để chuyển dời trọng tâm của cuộc tranh luận sang những phương diện khác."
"Những từ ngữ cô dùng để nhục mạ tôi càng kịch liệt khó nghe thì càng đại biểu cái gì việc tâm trạng cô lúc này càng khẩn trương bối rối."
“Quả nhiên, việc sự tồn tại của cô bị phát hiện, thậm chí ngay cả Lý Tử đứng đằng sau đều bị vạch trần khiến cho cô rất khẩn trương nhỉ?”
“Có phải là lúc này cô rất sợ không? Tò mò vì sao tôi lại đoán ra được nhiều thứ như thế, lại còn đoán chuẩn tới như vậy?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười lắc lắc ngón tay: “Hiện tại chúng ta có thể bạo gan đoán thử xem, tại sao cô lại sợ mình bị phát hiện như thế nhé?”
“Theo logic mà nói, nhất định là Lý Tử đã cảnh cáo cô gì đó, ví dụ như bị phát hiện sẽ bị trừng phạt thế nào thế nào đó.”
“Nhưng hiện tại Lý Tử không ở gần, vậy mà cô vẫn khẩn trương như cũ, kể cả khi đã cố ý mang cô vào trong gian phòng này... Vậy chúng ta to gan giả thuyết một phen xem thế nào nhé, thật ra Lý Tử vẫn luôn có thể giám sát mọi thứ trong gian phòng này thông qua sự hiện diện của cô? Lý Tử biết tất cả mọi chuyện phát sinh ở trong phòng này? Cho nên cô mới bối rối như thế?”
“Bởi vì cô bị chúng tôi phát hiện ra, nên bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị Lý Tử biết... thậm chí ngay lúc này đây cô ta đang xuyên qua đôi mắt của cô mà nghe tôi nói chuyện?”
"Dù cho cách nhau rất xa, Lý Tử cũng có thể trừng phạt hoặc thậm chí xóa bỏ cô bất cứ lúc nào? Cho nên cô mới khẩn trương sợ hãi như thế?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười thuyết giảng, lúc đầu tiểu cô nương trong lồng còn có thể miễn cưỡng giả vờ như trấn định.
Nhưng theo từng lời phân tích của Ứng Tư Tuyết, sắc mặt tiểu cô nương trong lồng càng ngày càng biến thành khó coi hoảng sợ.
Đến khi Ứng Tư Tuyết nói đến câu cuối cùng, tiểu cô nương trong lồng đã cực kỳ tuyệt vọng, toàn bộ ngụy trang bên ngoài đều đã bị từng câu từng chữ của Ứng Tư Tuyết bóc bỏ hết.
Cô tuyệt vọng nhìn Ứng Tư Tuyết bên ngoài: “Cô là ma quỷ... Cô...”
Tiểu cô nương trong lồng nói: “Giết tôi đi! Hãy cho tôi chết một cách thống khoái đi!”
Cô nhắm mắt lại, một mặt tuyệt vọng, "Tôi sẽ không cung cấp thêm bất cứ tình báo gì cho các người đâu!”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười, thở dài một hơi: “Câu nói này của cô, cũng đã tiết lộ cho tôi một thông tin mới khác... Đó là cô thà chết chứ không muốn để cho Lý Tử phát hiện ra việc bản thân đã bị bại lộ? Đại khác là hậu quả sẽ rất thảm đi? Còn đáng sợ hơn cả cái chết?”
Tiểu cô nương trong lồng tuyệt vọng.
“A a a a a cô giết tôi đi! Đồ ma quỷ kia! Cô còn đáng sợ hơn cả quỷ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận