Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 592: Tra nam đích thực

Dưới ánh mặt trời ấm áp, Dương Húc Minh ngồi giữa bụi hoa tự nhiên cách bức tường không xa, kinh ngạc nhìn dãy núi xa xa.
Quang cảnh quen thuộc, nhưng lại không tìm được hình ảnh tương ứng trong trí nhớ.
Loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc này, làm cho đầu óc của anh mơ hồ.
Nhưng trước khi anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Dường như ở phía sau có ai đang lặng lẽ muốn tới gần anh.
Nhanh như chớp, một đôi tay từ phía sau bỗng bịt mắt của Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh bên tai, nghe được tiếng cười đùa nhẹ nhàng, "Đoán xem tôi là ai?"
Dương Húc Minh thở dài, nói: "Tiểu Lệ?"
Bàn tay che ánh mắt anh lập tức buông lỏng ra.
Ngay giây kế tiếp, đối phương nắm lấy cánh tay của Dương Húc Minh cánh tay, dùng sức bẻ một cái.
"Tiểu Lệ là ai? !"
"Đau... đau! Chị Huyên Huyên chị mau buông tay, em sai rồi em sai rồi, " Dương Húc Minh vội vã đầu hàng.
Cô gái phía sau buông tay anh ra, Dương Húc Minh vội vã xoa xoa khuỷu tay bị bóp, vẻ mặt đầy oan ức.
"Đều bóp thành... chị Huyên Huyên chị bạo lực quá rồi đó?"
Bên cạnh Dương Húc Minh, cô gái ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô gái bất mãn hừ hừ nói, "Ai cho em bỡn cợt chị? Nói, Tiểu Lệ là ai? Sao chị chưa từng nghe qua tên của cô gái này?"
Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ, ăn ngay nói thật, "Em chỉ thuận miệng bịa... em cũng không biết Tiểu Lệ là ai."
Từ Huyên lập tức trừng mắt liếc anh, mắng mỏ, "Bịa? Em bịa chuyện này để lừa chị hả?"
"Bởi vì chị Huyên Huyên chị lần nào cũng hỏi câu hỏi giống nhau, rất buồn chán, " Dương Húc Minh nói rằng, "Ở nơi vắng vẻ hoang vu này ngay cả một người hàng xóm cũng không có, trừ chị ra còn ai vào đây bịt mắt của em chứ."
Từ Huyên gõ đầu của anh một phát, lại mắng, "Thằng nhóc thối chê chị phiền đúng không? Rốt cục chán ghét chị rồi, muốn tìm niềm vui mới đúng không? Thằng nhóc ranh ma, em thật đúng là có mới nới cũ mà."
Dương Húc Minh cành thêm oan ức, "Em nào có... chị Huyên Huyên chị đây là cố tình gây sự! Chị đang kiếm cớ đánh em!"
Nghe nói như thế, Từ Huyên trực tiếp đưa tay ôm Dương Húc Minh, kéo anh vào lòng của mình, cười lạnh nói, "Ai ui... A Minh của chúng ta trưởng thành rồi? Dám nói chuyện với chị Huyên Huyên như thế, có phải ngứa lưng rồi hay không?"
Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ, "Chị Huyên Huyên chị đây là cố ý vu tội! Quả nhiên ba nói đúng, phụ nữ là sinh vật không biết lý lẽ, không thể nói lý với các cô được."
Từ Huyên bóp má của Dương Húc Minh, hừ hừ nói, "Chú Dương nói những lời này em nhớ kỹ thế, chú Dương còn nói làm cho vợ vui vẻ là trách nhiệm của đàn ông... những lời này sao em không ghi nhớ hả?"
Dương Húc Minh thở dài, "Chị Huyên Huyên chị cũng không phải vợ của em..."
"Cái gì hả! Thằng nhóc thối em đây là trở mặt không nhận người hả?" Từ Huyên lại bóp má của anh, nhìn anh chằm chằm, bốn mắt nhìn nhau, nói rằng, "Chuyện do em làm chẳng lẽ muốn chị nói hết ra ngoài?"
Dương Húc Minh rất oan ức nói, "Em cũng đâu có làm gì đâu... không phải chỉ len lén hôn chị một cái thôi sao..."
"Vậy thằng nhóc em không muốn nhận trách nhiệm hả?"
"Không phải thế, em chỉ muốn nói chỉ là hôn một cái, không có nghiêm trọng như vậy chứ !?"
"Vậy thằng nhóc em còn muốn hôn mấy cái?"
"Khụ khụ... em... em đâu có nói muốn hôn..."
"Hì hì... thằng nhóc thối đỏ mặt rồi sao? Em bướng bỉnh thế còn biết xấu hổ à? Tới đi, ngẩng đầu lên, để cho chị Huyên Huyên xem em lúc xấu hổ khuôn mặt đỏ cỡ nào."
"Không muốn..."
"Thật không muốn?"
"Không muốn."
"Vậy em ngẩng đầu, nhìn xem đây là cái gì."
"Cái gì..."
Dưới ánh nắng chiều, Dương Húc Minh còn con nít mở to hai mắt nhìn.
Bờ môi của anh, cảm nhận được xúc cảm ướt át.
Cô gái bên cạnh dịu dàng ôm anh, môi của hai người còn dán thật chặt vào nhau.
Thiếu nữ thở ra hơi nóng lên trên mặt của anh, làm cho ánh mắt của anh trừng lớn hơn, không có tin tưởng hết thảy phát sinh trước mắt.
Một lúc sau, Từ Huyên mới chầm chậm buông lỏng, sắc mặt hơi đỏ.
"Như vậy được rồi chứ !?"
"Cái cái... được được..." Dương Húc Minh hồn vía lên mây gật gật đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tử Huyên, còn cả đôi môi mềm mại của cô gái.
Chứng kiến anh như vậy, Từ Huyên nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút nhỏ đắc ý.
"Thích không!?"
"Thích..."
"Chị Huyên Huyên có đẹp không?"
"Đẹp..."
"Vậy em nhắm mắt lại đi."
"Ân..."
Nghe theo yêu cầu của cô gái, Dương Húc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau đó, hơi thở nóng bỏng lần nữa phun ở trên mặt của anh.
Bờ môi của anh lần nữa cảm nhận được cái loại xúc cảm mềm mại ấm áp diệu kỳ, thân thể theo bản năng ôm sát cô gái bên người.
Hai người ôm nhau thật chặt.
Tầm mắt toàn là bóng tối, làm cho xúc cảm thân thể của anh càng thêm mãnh liệt.
Anh cảm nhận rõ ràng xúc cảm tuyệt vời và vô cùng non mềm từ đôi môi của thiếu nữ, mềm mềm, non non, làm cho anh theo bản năng muốn hôn, khao khát nhiều hơn nữa.
Mà cô gái dường như cũng cảm nhận được khao khát của anh.
Cô không hề tránh né, ngược lại ôm Dương Húc Minh càng chặt hơn.
Trong bóng tối, Dương Húc Minh cảm giác được một đầu lưỡi nho nhỏ, mềm mại nhẹ nhàng trượt vào bờ môi của anh, trượt vào vòm miệng của anh...
"Ưm ưm..."
Thiếu nữ khẽ rên rỉ, chợt đánh thức Dương Húc Minh từ trong giấc mộng.
Anh chợt từ trên giường ngồi dậy, thân thể trần trụi lộ ra ở trong không khí bạn đêm, khiến anh cảm thấy có chút man mát.
Rèm cửa sổ rũ xuống, che đi tuyệt đại đa số ánh sáng.
Nhưng vẫn có một vài tia sáng chiếu vào trong nhà, làm cho căn phòng ngủ này không đến mức hoàn toàn tối thui.
Thời gian, là 3 giờ 40 phút sáng.
Đồng hồ để ở đầu giường, lặng lẽ báo với Dương Húc Minh sự thật này.
Mà ở bên cạnh anh, cô gái đang ngủ say vừa mới trở mình, tấm lưng trắng nõn, bóng láng cứ như vậy không hề che đậy xuất hiện ở trong tầm mắt của Dương Húc Minh.
Đường cong vòng eo thon gọn vẫn chưa trở nên căng mọng, vì cô chưa lộ dấu hiệu mang bầu.
Khu vực phía dưới nữa, bởi vì giấu ở trong bóng tối nên không thấy rõ.
Nhưng Dương Húc Minh không cần nhìn, bởi vì trong khoảng thời gian trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã hoàn toàn hiểu rõ thân hình tuyệt đẹp của cô gái bên cạnh mình.
Mỗi một nơi trên thân thể này, anh đều dịu dàng vuốt ve một lần lại một lần.
Nhưng bây giờ một thân một mình ngồi trong bóng đêm, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp mảnh mai ở bên cạnh, trong lòng của Dương Húc Minh lại nảy sinh những cảm xúc cực kỳ hoang đường.
Loại cảm giác hư ảo không có thật này, làm cho anh có chút mê man, có chút khó có thể tin nổi.
Chính mình lại thật sự bước ra một bước này?
Quan hệ với Ứng Tư Tuyết đã hoàn toàn thay đổi?
Dương Húc Minh cẩn thận cầm lấy chăn, giúp cô gái đắp kín lưng, để tránh cô trong lúc ngủ mê bị cảm lạnh.
Còn mình lại ngồi ở bên cạnh của cô gái, cũng không có cách nào ngủ được.
Hiện giờ suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn.
Trong mộng thấy lại cảnh tượng trong hồi ức, làm cho trái tim của anh quặn thắt từng cơn.
Thì ra trước Ứng Tư Tuyết, thậm chí trước cả Lý Tử, bên cạnh của anh đã từng có một cô gái dịu dàng quan tâm săn sóc anh tận tình như vậy.
Cô ấy vì anh, sẵn sàng bỏ ra mọi thứ của bạn thân, thậm chí kể cả tính mạng.
Mà chính mình, lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Mình như vậy, thật đúng là đúng như Từ Huyên đã nói, hoàn toàn là một tra nam từ đầu đến chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận