Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 615: Cách gặp quỷ

Phạm Chí Cương...
Nghe đến cái tên này, Dương Húc Minh lập tức nhớ tới đứa trẻ tội nghiệp bị người làm vườn hại tan cửa nát nhà.
Sống một thân một mình, bị tất cả mọi người xem như quái vật, cuối cùng lại chết theo cách thê thảm đáng thương nhất.
Ở một khía cạnh nào đó, Từ Huyên phải chịu trách nhiệm rất lớn về nỗi bất hạnh của một nhà Phạm Chí Cương.
Nhưng bộ dạng của Từ Huyên hiện tại lại có quan hệ cực lớn với Dương Húc Minh.
Nói cách khác, có thể nói chính Dương Húc Minh là người đã gián tiếp hại chết người một nhà này...
Đứng trước bia mộ của Phạm Chí Cương, trên mặt Dương Húc Minh lộ ra cay đắng.
Cách đó không xa, Cố Văn và Doãn Lộ lo lắng nhìn xung quanh, không dám rời đi quá xa.
Mà cách mộ của Phạm Chí Cương không xa chính là bia mộ của ba Vương Trấn.
Sở dĩ Vương Trấn đi tới nơi này, là do sau khi đi làm về đến cúng tế cho ba mình một phen, sau đó thuận tiện qua thăm mộ của Phạm Chí Cương.
Vương Trấn nói: “Ông già nhà anh làm cảnh sát một đời, gặp vô số tội phạm không xảy ra việc gì, ai có thể ngờ sau khi nghỉ hưu lại bị mấy thằng nhỏ cướp bóc đâm cho vào viện.”
“Kỳ thật nếu lúc đó ông ấy giả vờ như không nhìn thấy, mấy thằng nhóc kia cũng sẽ không chọc vào ông ấy.”
“Nhưng ông già nhà anh một đời làm cảnh sát, bệnh nghề nghiệp nó ăn vào máu mất rồi, nhìn thấy cướp bóc sao có thể không quan tâm cho được.”
“Ông ấy nói chỉ cần trẻ lại được mười tuổi thôi, hai thằng nhóc kia làm sao có thể tới gần người ông ấy được, đáng tiếc là đã già rồi.”
“Người già như ngựa mất vó, không còn được như xưa nữa.”
Vương Trấn bình tĩnh kể lại câu chuyện của ông cụ nhà mình, sau đó quay đầu nhìn Dương Húc Minh: “Đừng thấy anh bình tĩnh mà lầm, thật ra mỗi lần nhớ đến hành động anh hùng của ông già nhà mình, anh đều muốn lôi ông ấy từ dưới đất lên đẩy ra ngoài đánh cho một trận.”
“Ông già này cứ cậy mình anh hùng tỏ ra ngầu lòi, ngược lại cứ thế qua đời để mẹ anh ở lại một mình.”
“Khoảng thời gian đó, mẹ anh tuyệt vọng lắm, luôn bày ra dáng vẻ không còn gì luyến tiếc, tinh thần uể oải, khi trước vốn là người rất có tinh thần, vậy mà sau khi ông ấy mất đi trông bà như thể đã bệnh nặng nhiều năm.”
“Nói thật, lúc trước gặp cậu, anh vô thức nhớ tới bà cụ nhà mình, trạng thái của cả hai giống hệt nhau.”
Vương Trấn vừa cười vừa nói, “Nhưng hiện tại trông cậu khá hơn nhiều rồi, không còn muốn sống muốn chết như lúc đó nữa, còn tìm được hai em gái trẻ măng như này nữa. Cậu tìm thấy ở đâu thế? Thích gái tơ à?”
Vương Trấn trêu chọc, làm Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ.
Lúc đó anh uể oải suy sụp, là bởi vì thương tâm sao?
Không phải đâu, mà bởi vì sợ hãi mỏi mệt, mệt mỏi đó!
“Còn hai em gái trong lời anh nói này là học trò của em.” Dương Húc Minh bất đắc dĩ giải thích, “Là học sinh trường em thực tập thôi, em không có bất cứ quan hệ gì với hai đứa nó cả, anh Vương à, anh đừng suy nghĩ linh tinh vậy nha.”
Vương Trấn kinh ngạc nhìn anh một cái: “Không phải cậu học khoa toán sao? Thế nào lại chạy tới trường học làm giáo viên thực tập rồi.”
Dương Húc Minh bất lực giải thích: “Là khoa toán của học viện sư phạm, khẳng định là phải tới trường học thực tập rồi. Nếu sau này không có chuyện gì xảy ra, em đoán chừng bản thân sẽ trở thành một giáo viên dạy toán xuất sắc."
Vương Trấn gật đầu, "Thì ra là vậy à. Vậy tiểu tử cậu phải biết khống chế bản thân đấy, đừng nghĩ độc thân là có thể làm bậy, thầy trò yêu nhau mà bị bắt được là rất nghiêm trọng đấy.”
Dương Húc Minh cạn lời: “Anh Vương, anh nói cái gì vậy, trông em giống loại thầy giáo cầm thú vậy lắm à?”
“Lại nói, em hết độc thân rồi.” Dương Húc Minh khoe khoang: “Giờ em đã là người có vợ, gần đây mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, vợ em là người ở Lục Bàn Thủy.”
Vương Trấn bất ngờ: “Kết hôn rồi? hành động của tiểu tử nhà cậu sao lại nhanh như thế? Chẳng lẽ bác sĩ bảo cưới à?”
Dương Húc Minh quýnh lên: “Sao anh biết?”
Vương Trấn cười ha ha, "Làm cảnh sát bao nhiêu năm, loại người dùng tốc độ ánh sáng kết hôn như cậu đa phần đều là bác sĩ cưới hết. Ừm, với kinh nghiệm của một cảnh sát, lúc đứa trẻ sinh ra đời nhớ đi làm giấy khai sinh cho nó đấy.”
Dương Húc Minh thở dài: “Anh Dương à, anh đúng thật là cái gì cũng dám nói.”
"Nếu không thì tiểu tử nhà cậu còn định đánh anh à?”
Vương Trấn nghiêng người: “Đừng thấy chiều cao và thể trạng của cậu tốt hơn anh mà coi thường, nếu thật sự đánh nhau, anh chỉ cần ba chiêu là đè cậu xuống đất luôn, tin không?”
"Tin tin tin.” Dương Húc Minh qua loa gật đầu, nhìn lên bia mộ trước mặt.
Trong ánh sáng lờ mờ, trên bia mộ của Phạm Chí Cương, là tấm hình một cậu bé ngại ngùng nở cụ cười như thể đang nhìn hai người Dương Húc Minh nói chuyện.
Lúc trông thấy gương mặt vô hại của người này, trái tim Dương Húc Minh run lên một cái.
Anh chậm rãi thở dài.
“Anh Vương này...”
“Hửm?”
“Anh nghĩ coi sau khi chết đi nếu như không bị biến thành quỷ vậy thì sẽ đi nơi nào? Trên đời này có thiên đàng không?” Dương Húc Minh không yên lòng hỏi.
Nếu như sau khi con người chết biến thành quỷ, sẽ bị đẩy xuống địa ngục như dòng sông máu, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng nếu như không bị biến thành quỷ thì thế nào?
Và những người không bị biến thành quỷ đó, sau khi chết sẽ đi nơi nào?
Đã có địa ngục tồn tại, vậy phải chăng cũng có thiên đàng hay không?
Vương Trấn hít một hơi thuốc lá, bình tĩnh đáp: “Anh thấy em nên đi tìm quỷ trước đi đã rồi hẵng thảo luận vấn đề này. Nói cứ như thể sau khi con người ta chết sẽ thật sự biến thành quỷ không bằng ấy.”
Vương Trấn nhìn Dương Húc Minh nói: “Tiểu tử cậu tin vào ma quỷ sao?"
Dương Húc Minh cười khổ lắc đầu.
"Biểu lộ cảm xúc mà thôi. Đến lúc em phải quay lại rồi, anh thì sao?”
Vương Trấn nhún vai, "Anh cũng đi đây, nếu trì hoãn hơn nữa sẽ không thể về kịp ăn bữa tối vợ nấu ở nhà. Mấy đứa cũng về sớm đi, đừng lang thang ở bên ngoài quá muộn làm gì.”
Sau khi từ biệt ba người Dương Húc Minh, Vương Trấn rời đi.
Nhìn vị cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát rời đi, Cố Văn ở đằng xa chạy lại, hiếu kỳ hỏi.
“Thầy Dương, thầy còn quen với cả cảnh sát à“.
Dương Húc Minh nhún vai: “Bởi vì lý do công việc nên có giao lưu với bọn họ nhiều lần.”
Doãn Lộ khiếp sợ, “Cảnh sát cũng biết đến tồn tại của quỷ?”
Dương Húc Minh lắc đầu, “Này thì không, bọn họ không biết đến sự tồn tại của quỷ.”
“Phần lớn quỷ đều có một loại bản năng, đó là ẩn mình trong bóng tối và vô thức tránh những thứ có thể khiến bọn chúng phát hiện."
“Cho nên bình thường quỷ mà gặp phải cảnh sát đều sẽ chọn tránh đi, nhưng cũng có một số ác quỷ hung hãn nổi sát tâm lên ngay cả cảnh sát cũng dám giết."
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta làm việc chính thôi.”
Đi tới trước bia mộ của Tiểu Tư, nhìn phần mộ đen nhánh yên tĩnh trước mặt, Dương Húc Minh nói: “Tiếp theo, thầy sẽ nghĩ cách gọi Tiểu Tư ra đối mặt giao lưu với các em.”
“Các em có thể thông qua những câu hỏi để tìm hiểu xem đến cùng là cô ấy muốn làm cái gì, tại sao lại muốn giết các em.”
"Về mặt lý thuyết, cô ấy không thể cự tuyệt trả lời câu hỏi của các em sau khi nghi thức này được bắt đầu.”
"Nhưng buổi lễ này rất nguy hiểm, mà thầy cũng không thể giúp được gì cho các em, vậy nên ai trong các em sẽ là người đối diện với Tiểu Tư?”
Dương Húc Minh nhìn hai nữ sinh, nói: “Chỉ cần một người làm là được.”
Cố Văn hỏi: “Nguy hiểm là có thể sẽ chết?"
“Không.” Dương Húc Minh giải đáp thắc mắc: “Ít nhất là có thể đảm bảo cho các em không chết, nhưng có thể sẽ thiếu đi cánh tay cánh chân gì đó. Em hiểu ý thầy chứ?”
Cố Văn nghe vậy, gật đầu: “Được, để em làm cho.”
Doãn Lộ khẩn trương: ” Nhưng Văn Văn à...”
“Không sao đâu, tớ phù hợp hơn.”
Cố Văn mỉm cười, nắm tay Doãn Lộ, nói: “Nếu Lộ Lộ làm, nói không chừng vừa nhìn thấy quỷ đã bị dọa phát ngất luôn rồi ấy.”
Doãn Lộ ấm ức muốn phản bác, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hình như cô đúng là như thế thật, vì vậy chỉ có thể ngậm miệng.
Cố Văn trực tiếp nhìn về phía Dương Húc Minh, hỏi: Thầy Dương, em nên làm gì đây?"
“Thật ra không khó, rất đơn giản.” Dương Húc Minh nói, lấy những đạo cụ cần thiết ở trong túi vải màu đỏ anh mang theo người ra.
Một bình rượu đế, một sợi dây đỏ, một con dao ngắn, một hộp nhỏ chu sa.
Bày những vật này ở trước phần mộ của Tiểu Tư, Dương Húc Minh nói: “Chu sa này là đặc chế, trộn chu sa vào trong rượu, rồi trộn với tro của người đã khuất và nhỏ máu của em vào, khuấy đều rồi uống, uống xong hẳn là em có thể nhìn thấy được Tiểu Tư.”
“Trước tiên buộc sợi dây đỏ này vào ngón tay bên phải của em đi, đầu còn lại nối với thân thể Doãn Lộ, nếu chẳng may phát sinh ra nguy hiểm gì, Doãn Lộ có thể kịp thời kéo em lại.”
"Được rồi, những thứ này giao cho các em.” Dương Húc Minh nói rồi, lại nhìn xung quanh, "Tiếp theo thầy sẽ đào mộ và lấy tro cốt trong mộ ra. Em đã sẵn sàng chưa?"
Cố Văn khiếp sợ, lắp bắp hỏi: “Uống... uống thứ này sao?”
Dương Húc Minh nhún vai: ”Đây là cách duy nhất, hơn nữa ngay cả thầy cũng không thể giúp gì được cho em, bởi vì cơ thể thầy rất đặc biệt, cho nên không thể thực hiện nghi thức này được, chỉ có thể dựa vào bản thân các em mà thôi.”
“Thế nhưng thầy sẽ ở bên cạnh bảo vệ các em. Còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn câu hỏi nào nữa vậy thấy xuống đào mộ nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận