Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 616: Uống đi Cố Văn, đây là vận mệnh của em

Lời này của Dương Húc Minh làm cho Cố Văn có chút rối trí.
Biện pháp gặp quỷ lại chính là uống thứ lộn xộn này?
Thêm máu còn chưa tính, còn muốn thêm cái gì chu sa đặc chế, tro cốt của người chết... uống mấy thứ quái quỷ này, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Hơn nữa uống tro cốt của người chết...
Cố Văn cảm thấy dường như mình đánh giá cao can đảm của mình.
Loại nghi thức này cũng thật là đáng sợ!
Thật sự có người có thể nuốt được thứ này sao?
Hiện tại đổi ý còn kịp sao?
Cô trơ mắt nhìn Dương Húc Minh ngồi xổm phía sau bia mộ, chuẩn bị quật mộ, vẻ mặt xoắn xuýt.
Mà Dương Húc Minh đã ngồi xổm xuống, nói rằng, "Giúp thầy trông chừng xung quanh, có người tới nhớ nhắc nhở thầy một tiếng."
Doãn Lộ có chút lo lắng hỏi, "Thầy Dương, thầy làm như vậy lỡ bị bắt... có phải là phạm tội không !?"
Dương Húc Minh bình tĩnh đáp, "Không bị bắt thì không phải là phạm tội? Yên tâm, thầy sẽ nhanh chóng giải quyết."
Nói xong, anh lập tức đào đất.
Chỉ để lại hai nữ sinh phía sau im lặng không lên tiếng.
Trên thực tế, Dương Húc Minh cũng không cần phá vỡ lớp xi măng này.
Anh lập tức gọi ra hóa thân sức mạnh tinh thần của mình, thông qua năng lực hư huyễn, làm cho đối phương đưa tay vào trong mộ địa, trực tiếp bốc một nắm tro trong bình.
Sau đó đem cầm nắm tro cốt hư hóa mang ra ngoài, lại giải trừ năng lực.
Dương Húc Minh bỏ tro cốt vừa lấy ra vào trong bình rượu.
"OK, làm xong, " Dương Húc Minh nói rằng, "Chuyện còn lại, cũng chỉ có thể dựa vào chính hai em."
Nhìn tro cốt trôi nổi trong bình rượu, Cố Văn cảm giác cổ họng của mình ngứa ngáy, dạ dày cồn cào.
Nhưng nước đã đến chân, cô ngay cả cơ hội để đổi ý cũng không có.
Dù sao chuyện này liên quan hệ tính mạng đến của hai người bọn họ, là uống một hớp rượu tro cốt hay là chết, đây là lựa chọn rất rõ ràng.
Cố Văn cắn răng một cái, không đếm xỉa đến.
Cô dựa theo yêu cầu của Dương Húc Minh, rưới một chút chu sa vào trong bình rượu, lại dùng dao cứa vào ngón tay, giọt mấy giọt máu vào trong bình rượu.
Ngay sau đó, dùng sợi dây đỏ buộc ngón út tay phải của mình bà Doãn Lộ.
Làm xong mọi chuyện, cô nhìn về phía Dương Húc Minh, "Còn cần làm gì nữa không thầy?"
Dương Húc Minh chỉ chỉ bình rượu trong tay cô, nói rằng, "Uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại là được."
"Nhớ kỹ, dù nhìn thấy cái gì nghe được cái gì, cũng đừng hoảng sợ."
"Mọi thứ em nhìn thấy đều là ảo tưởng, chỉ cần em có thể vững vàng không hoảng loạn, đối phương sẽ không tổn thương được em."
"Nhưng nếu như em lo sợ, có lẽ em sẽ gặp nguy hiểm."
Dương Húc Minh hiếm thấy lộ vẻ nghiêm túc, "Nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được hoảng sợ, hiểu chưa?"
Cố Văn theo bản năng gật đầu, cầm lên chai rượu trong tay.
Nhìn chất lỏng màu đỏ quỷ dị đã biến thành thứ giống như máu trong tay, khóe miệng của cô co quắp, "Em... em uống..."
Cô lần nữa xác nhận.
Dương Húc Minh gật đầu, ngồi ở một bên nhìn cô.
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy của Dương Húc Minh, sự hoảng sợ trong lòng của Cố Văn giảm đi một ít.
Tuy cô ghét thầy giáo thực tập này, nhưng sự tồn tại của đối phương khiến cho cô cảm thấy an tâm.
Nếu như mình gặp chuyện ngoài ý muốn, Dương Húc Minh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu cô đúng không !?
Nghĩ đến điểm này, Cố Văn lấy thêm được chút can đảm.
Cô lần nữa nhìn về phía chai rượu trong tay, vừa nhắm mắt, trực tiếp đưa miệng bình rượu vào trong miệng, ực một hớp.
Trong nháy mắt chất lỏng màu đỏ quái dị tràn mạnh vào cổ họng, Cố Văn giật mình.
Mùi rượu cay nồng trong tưởng tượng lại chưa từng xuất hiện, ngụm chất lỏng có thêm thành phần quái dị này không hề có chút vị cay nồng nào, ngược lại có chút... đắng?
Cứ như đang uống nước khổ qua vậy.
Cái loại cảm giác khổ sở này ập tới, khiến cho cô có chút khó chịu.
Dạ dày của cô dường như đang quay cuồng, cảm giác ớn lạnh quái dị đột nhiên tràn ra từ trong túi dạ dày, lan ra khắp thân thể của cô.
Cô cứ như nuốt vào một khối băng vào trong bụng, lạnh đến mức cô run rẩy.
Trong lúc hốt hoảng, cô cảm giác có bóng người nào đó đang luẩn quẩn ở bên người.
Là Lộ Lộ sao?
Hay là.. Thầy Dương?
Cố Văn lo lắng.
Cô theo bản năng mở mắt, sau đó ngây ngẩn cả người.
Thứ nhìn thấy trong tầm mắt cũng không phải là nghĩa địa tối tăm, mà là một nơi xa lạ khác.
Một căn phòng học trống trải.
Nhưng căn phòng học này khác với phòng học ở trường của hai cô, cái bàn cùng ghế dính liền nhau, đồng thời cố định ở trên sàn nhà.
Hàng dãy bàn ghế có bậc, nơi đây dường như là... phòng học Đại học?
Cố Văn có chút đờ ra.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời có những đám mây u ám trôi nổi, cả thế giới đều bị bao phủ trong một tông màu u ám.
Giống như một bộ phim đen trắng.
Nhưng tỉ mỉ phân biệt, vẫn có thể nhận ra màu sắc nguyên bản của vật thể, chỉ là màu sắc này trông rất mờ.
Trên bảng đen, có vài chữ lớn viết bằng phấn: giáo hội học sinh phỏng vấn.
Nhìn phòng học trống trải này, Cố Văn có chút hoang mang.
Đây là ảo cảnh sao?
Tại sao sau khi cô uống xong chất lỏng quái dị kia, lại xuyên đến nơi đây, đây là nguyên lý gì?
Thuốc gây ảo giác?
Cô theo bản năng bóp cánh tay của mình, bỗng cảm thấy đau đớn.
Nếu như là ảo giác, cảm giác chân thực này cũng quá mạnh đi...
Nhíu mày nhìn phòng học trống trải trước mắt, Cố Văn dự định đi ra ngắm cảnh bên ngoài.
Nhưng cô đi tới cửa sau, lại phát hiện một hàng rào vô hình ngăn cản cô, không còn cách nào đi ra khỏi phòng học này.
Cố Văn nhíu mày xoay người, lần nữa nhìn về phía phòng học trước mắt.
Trong phòng học trống trải, bầu không khí chết chóc không tiếng động, nhìn không thấy bất kỳ bóng người nào.
Cô mở miệng kêu.
"Chị Tiểu Tư, là thầy Dương kêu em tới, chị đang ở đâu?"
Cố Văn lấy can đảm kêu lên, chủ động gọi lệ quỷ kinh khủng kia.
Nếu Dương Húc Minh nói cô tới nơi này là có thể nhìn thấy đối phương, vậy đối phương sẽ phải hiện thân nha !?
Cố Văn gọi vài tiếng, trong phòng học cũng không có người đáp lại.
Cô đi dọc theo phòng học một vòng, đột nhiên nhìn thấy một quyển nhật ký màu đỏ dưới gầm bàn ở hàng ghế sau.
Trong nháy mắt nhìn thấy quyển nhật ký màu đỏ này, Cố Văn mí mắt chợt giật mình.
Cô rất quen thuộc quyển nhật ký này, chính là thứ mà nữ quỷ váy trắng ôm trong lòng.
Đối phương chưa ra, nhưng quyển nhật ký lại để ở nơi này ?
Chần chừ mấy giây, Cố Văn đi qua, nhặt lên quyển nhật ký màu đỏ này.
"Chị Tiểu Tư?" Cố Văn kêu lên, "Chị ở đâu?"
Quyển nhật ký không có bất kỳ đáp lại, chỉ là lẳng lặng nằm trong tay của cô, giống như là một vật chết thông thường.
Cố Văn lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng học vẫn là một nơi trống rỗng, không có bất kỳ người nào.
Cô do dự một lúc, chỉ có thể ngồi xuống, mở ra quyển nhật ký này.
Sau đó...
Đột nhiên cảm giác sợ hãi quỷ dị, tập kích trái tim của cô.
Cố Văn đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng, đang ở phía sau cô.
Có ai đó xuất hiện, đồng thời lúc này an vị ở phía sau cô, cách cô không đến mười xăng-ti-mét.
Cố Văn cứng tay lại rồi.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm hỏi, "Chị Tiểu Tư, là chị sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận