Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 587: Nữ bảo mẫu nhỏ của Dương gia

Mưu đồ của hai nữ sinh đương nhiên Dương Húc Minh không biết.
Anh lúc này đã trở lại toà nhà giảng dạy, đẩy ra phòng giáo sư làm việc.
Trong phòng làm việc trống rỗng, không có bóng người.
Dù sao thời gian nghỉ trưa ở lại chỗ này, chắc chỉ có Dương Húc Minh loại này buổi trưa không phải muốn về nhà gia khỏa rồi.
Tìm được chiếc giường xếp mà giáo viên hóa để tại phòng làm việc, Dương Húc Minh trực tiếp mở ra giường xếp, sau đó nằm xuống.
Giờ mới 12 rưỡi, cách thời gian vào học buổi chiều còn 2 giờ, có thể nghỉ ngơi một lát.
Nằm trên giường xếp, Dương Húc Minh nhắm hai mắt lại.
Nằm trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Dương Húc Minh nhanh chóng vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Cơn buồn ngủ, dần dần dâng lên.
Nhanh chóng ý thức chìm vào trong bóng tối.
Anh cứ như vậy mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Nhưng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc ngủ mê Dương Húc Minh bỗng nghe được tiếng động gì đó.
Âm thanh kia có chút hỗn loạn, cứ như rất nhiều người đang đồng thời nói nhảm.
Trong lúc mơ hồ, có chút cảm giác quen thuộc. Dương Húc Minh theo bản năng mở mắt, phát hiện mình đang ngồi ở trên hành lang, ngoài cửa sổ cách đó không xa là dòng Nguyên Giang với mặt nước mênh mông.
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn cảnh này, có chút mờ mịt.
Anh nhớ, nơi này là toà nhà lầu hai tầng xây ở bên dòng Nguyên Giang ở nhà của ông bà ngoại, nhưng bố trí ở lầu một lại giống trang hoàng ở tiệm cơm.
Bình thường mở tiệm kinh doanh, là nơi sinh hoạt chính của ông bà ngoại.
Nhưng nhìn cảnh này… Dương Húc Minh dường như nhớ lại điều gì đó.
Anh theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy cửa phòng bị đẩy ra.
Mẹ mang theo một cô bé mặc quần áo không vừa người lắm đi ra.
Cô bé chỉ cao tới nửa cái đầu của Dương Húc Minh, tóc ướt nhẹt, cứ như vừa mới gội đầu xong.
Dương Húc Minh vừa nhìn thấy cô bé, cô bé cũng nhìn thấy anh.
Đôi bên mắt đối mắt, Dương Húc Minh theo bản năng nở nụ cười thân thiện.
Nhưng cô bé lại lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, không để ý tới anh, làm cho Dương Húc Minh có chút xấu hổ.
Mà lúc cô bé nói chuyện với ba mẹ của anh, Dương Húc Minh ngồi ở bên cạnh nghe được câu chuyện đứt quãng.
“Số điện thoại của ba mẹ là nhiêu? Chú gọi điện cho họ tới đón con.”
“Không có.”
“Ba mẹ không có điện thoại sao?
“Không phải, không có ba mẹ.”
“Ách.. không có ba mẹ…”
“Dạ, không có ba mẹ. Ba của con nhảy lầu, mẹ con cắt cổ tay, cho nên không có ba mẹ.”
“Vậy người thân khác đâu rồi? Ông bà nội ông bà ngoại? Cô dì chú bác của con đâu?
“Không có.”
“Ách… chẳng lẽ bọn họ cũng…”
“Bọn họ không chết.”
“Có thể kể với chú dì về chuyện của con hay không?”
“Không có chuyện gì để kể cả, nhà tan cửa nát mà thôi, con không muốn nữa, nên mới nhảy sông tự vận, nhưng vẫn cảm ơn chú dì tự chủ trương cứu con, tuy rằng con không cần.”
“Nhưng chú từ trong mắt của con nhìn thấu con không muốn chết… đúng không?”
“Nếu không muốn chết, tại sao cứ phải xem nhẹ mạng sống của bản thân chứ? Cảm giác chết rất đau đớn.”
“… con không muốn sống rồi bị đói chết, cũng không muốn cầu xin người khác.”
“Như vậy đi.. A Minh, qua đây, sau này chị này sẽ giao cho con, con phụ trách nuôi chị ấy.”
“A? Tại sao?”
“Người do con cứu, con hỏi ba tại sao? Làm đàn ông phải chịu trách nhiệm tới nơi tốn chốn, con hiểu không?”
“Nhưng con không có tiền, ba, con không có tiền sao nuôi được.”
“Ba không thích nghe con nói câu này, không phải con có rất nhiều tiền mừng tuổi sao? Còn cả con lợn đất của con nữa, bên trong dành dụm rất nhiều tiền đúng không!? Đây là thời điểm lấy ra dùng.”
“Con không cần chú dì thương hại.”
“Chậc chậc… cô bé này không hiểu à!? Đây cũng không phải là thương hại, thương hại là bố thí kẻ yếu. Nhưng con trai của chú nuôi con, đó không phải là bố thí, mà là giao dịch với con, con phải báo đáp lại thật lớn.”
“Chú dì muốn báo đáp gì?”
“Nhà con chú thiếu bảo mẫu, con thấy con của chú ngốc như thế, cũng hiểu nó cần người chăm sóc. Sau này con sẽ làm bảo mẫu của nhà chủ, mỗi ngày xào rau làm cơm, quét dọn vệ sinh, thuận tiện chăm sóc con của chú, chúng ta sẽ dựa theo giá thị trường trả tiền lương cho con. Con tuổi này rồi, chắc biết nấu cơm chứ!?”
“Biết…”
“Vậy không phải là được rồi sao? Sau này cho con chính là bảo mẫu của con trai chú, giúp chú giám sát nó, đừng để nó suốt ngày giả vờ ngốc… con có ý kiến gì không?”
“Không có… không có ý kiến…”
“Ok, vậy thì tự giới thiệu bản thân một chút, chú tên là Dương Tĩnh, đây là vợ chú Đỗ Thư Doanh, hai vị này là ba mẹ vợ của chú. Còn thằng nhóc ngốc bên kia, chính là của con trai của chú, Dương Húc Minh.. còn con? Cô bé, con tên là gì?”
“Từ Huyên…”
“Ừ, Từ Huyên sao? Tên này rất hay, sau này con trai chú nhờ con rồi.”
“Dạ… còn…”
“Cái gì?”
“Cảm ơn…”
Bên trong văn phòng, Dương Húc Minh chậm rãi mở mắt, ngồi dậy.
Tại hành lang bên ngoài phòng làm việc, có thể nghe được âm thanh ồn ào rồi.
Cửa phòng làm việc chẳng biết mở ra từ lúc nào, có mấy giáo viên đã ngồi ở chỗ của mình, đang bận rộn chuyện của mình.
Dương Húc Minh nhìn đồng hồ, 2 giờ 15, sắp phải đi học rồi.
Anh vội vã xuống khỏi giường xếp, dọn giường xếp, thuận tiện nói cám ơn giáo viên hoá ở bên cạnh, sau đó dụi dụi mắt đi về phía nhà vệ sinh.
Trên hành lang, toàn là học sinh đi qua đi lại, trong mỗi phòng học cũng đều là âm thanh nói chuyện ầm ĩ.
Tòa nhà giảng dạy ồn ào này và tòa nhà giảng dạy yên tĩnh cách đây không xa dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Vào WC dùng nước lạnh rửa mặt, Dương Húc Minh mới thoát khỏi trạng thái ngái ngủ.
Anh xoa xoa mặt rời khỏi WC, lại đụng trúng một nữ sinh vừa mới lên lầu.
“Ôi chao ba mẹ ơi… ai không có mắt… vậy! Thầy Dương!”
Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, Dương Húc Minh để tay xuống, lúc này anh mới nhìn rõ nữ sinh bị mình đụng phải là ai.
Cố Văn, cô bé cùng mình ăn cơm chung vào buổi trưa.
Lúc này cô bé kinh ngạc ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, dường như có chút xấu hổ.
Với thân hình nhỏ bé của cô đụng vào người của Dương Húc Minh, chả khác nào kiến lung cổ thụ, Dương Húc Minh vẫn vững vàng như cổ thụ, còn Cố Văn lại ngã chổng vó. Dương Húc Minh đưa tay kéo cô lên, nói rằng: “Xin lỗi em, vừa nãy thầy không để ý, nên đụng ngã em.”
Cố Văn rụt rè gật đầu: “Không sao… xin lỗi thầy, thầy Dương, là do em đi đứng không cẩn thận… xin lỗi…”
Học sinh đi qua thấy cảnh này, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cứ như thấy được người ngoài hành tinh.
Dương Húc Minh bị mấy học sinh này nhìn khiến anh không thoải mái.
Đây là ánh mắt gì vậy? Cho rằng anh có gì với Cố Văn hay sao?
Đám học sinh trẻ tuổi này thật là… đầy đầu đều nghĩ chuyện gì đâu chứ?
Vì tránh bị săm soi, Dương Húc Minh không dám nán lại lâu.
Tuỳ tiện nói mấy câu, rồi vội vã rời khỏi.
Nhưng sau khi đi, Dương Húc Minh lại nhớ đến tình huống hồi nãy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh quay đầu lại.
Anh đứng xa xa nhìn về phía nữ sinh tên là Cố Vân bước vào phòng học, hơi nhíu mày lại.
Vừa nãy lúc kéo cô bé đứng lên, anh phát hiện cánh tay của Cố Vân lạnh buốt.
Cái loại cảm giác này, dường như hơi giống như… cái xác?
Nhưng vừa rồi mãi quan tâm Cố Vân có ngã bị thương hay không, Dương Húc Minh cũng không đặc biệt chú ý đến tay của cô bé.
Chỉ là theo bản năng cảm thấy không ổn, sau khi tỉnh ngủ hẳn, mới phát hiện cảm giác sai sai này xuất xứ từ nơi nào.
Xúc cảm từ cái xác, Dương Húc Minh không thể quen thuộc hơn nữa.
Cái loại cảm giác lạnh như băng này, làm cho anh không cách nào bỏ qua.
Nhưng Cố Văn nhìn vẫn hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ chỗ nào kỳ quặc, có thể chỉ đơn thuần là tay lạnh hay sao?
Hay là… do mình nghĩ nhiều rồi?
Dương Húc Minh nhíu chặt chân mày.
Dù sao cũng là khu vực có địa mạch dị biến, lẽ nào Lục Bàn Thủy lại xuất hiện lệ quỷ mới rồi?
Xem ra sau khi tan học phải tâm sự nhân sinh với Cố Văn này rồi.
Nếu như là mình nghĩ nhiều thì còn đỡ, nhưng nếu như quả thật Cố Văn chọc phải đồ gì không sạch sẽ, về tình về lý cũng không thể ngồi yên không quan tâm.
Ôm ý nghĩ như vậy, Dương Húc Minh về tới phòng làm việc, cầm sách cùng laptop của mình, ngay khi tiếng chuông vào học vào lên anh cùng các giáo viên có tiết buổi chiều cùng nhau đi về phía lớp học.
“Vào học.”
“Chào thầy ạ.”
Nghi thức quen thuộc, làm cho Dương Húc Minh ngồi ở ghế sau cùng nảy sinh chút cảm giác hoài niệm.
Anh đã từng trải qua thời gian như vậy, lúc đó mình tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có một ngày mình dùng thân phận giáo viên lần nữa trở về trường cấp 3.
Bạn cần đăng nhập để bình luận