Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 622: Tâm trạng báo thù

Sau khi mang mấy hộp sữa để trong cốp xe vào trong phòng, Dương Húc Minh cùng ba của Vương Linh lại bước vào phòng ngủ của Vương Linh.
Lúc này đây, Dương Húc Minh có vẻ thận trọng hơn rất nhiều.
Anh đi tới bên cửa, nhìn mẹ của Vương Linh và bà lão phía ngoài, đóng cửa phòng ngủ, sau đó khóa trái.
Lúc này anh mới xoay người nhìn về phía ba của Vương Linh trông rất kinh ngạc.
Dương Húc Minh nói rằng, "Thật ra . . ừm..."
Dương Húc Minh khoát tay, cái ghế trong phòng lập tức bay lên.
Trong ánh hoảng sợ mắt của ba Vương Linh, Dương Húc Minh nói rằng, "Thật ra con không phải bạn học cùng lớp của Vương Linh."
"Con là bạn của Cố Văn... à, Cố Văn chính là nữ sinh gọi điện thoại cho bác, cô ấy mới là bạn học cùng lớp của Vương Linh."
Dương Húc Minh giải thích, "Sau khi nghe Cố Văn nói về tình trạng của Vương Linh, con có chút lo lắng, hoài nghi là lệ quỷ quấy phá, cho nên mới đến đây xem."
"Bác Vương bác không cần kích động, con không phải là người xấu."
Dương Húc Minh bất đắc dĩ vừa cười vừa nói, "Nếu con quả thật là phần tử xấu, gia đình bác vốn không phản kháng được con."
Dứt lời, anh giơ tay lên, hướng về phía ba của Vương Linh làm động tác bóp cổ. Ở bên ngoài mấy mét, ba của Vương Linh lập tức bị sức mạnh vô hình bóp cổ, hai chân điên cuồng đá đạp lung tung ở trong không khí, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Như vậy qua hai giây, Dương Húc Minh mới thả ba của Vương Linh đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, nói rằng, "Bác xem đi, bác Vương, nếu con quả thật là người xấu, hiện tại có thể giết chết bác, mà bác không thể nào phản kháng."
Dương Húc Minh nói rất chân thành, mọi việc anh làm cũng để chứng minh anh có năng lực này. Mặc dù phương pháp chứng minh của anh khá bạo lực, nhưng trong tình huống như vậy, ba của Vương Linh ngoại trừ hoảng sợ ra, ngay cả can đảm tức giận cũng không có. Ông ngơ ngác nhìn Dương Húc Minh, lại nhìn con gái ngủ mê man trên giường, nói rằng. "Tôi cũng biết, người lái xe sang như vậy sao có thể là học sinh..."
Nói xong, ba của Vương Linh lập tức quỳ xuống cái rầm, "Đại sư! Xin ngài mau cứu nữ nhi của tôi!"
Hành động quỳ xuống của ba của Vương Linh khiến Dương Húc Minh giật mình, anh vội vã đỡ ông ấy lên, nói rằng, "Đừng kích động đừng kích động, con vẫn chưa xác định Vương Linh có thật là bị lệ quỷ quấn thân hay không, nói không chừng chỉ là mắc bệnh đơn thuần."
Nói điều cả mình cũng không tin, Dương Húc Minh nói rằng, "Hiện tại con muốn kiểm tra tình huống của Vương Linh, xem cô ấy rốt cuộc có phải là bị ác quỷ quấn thân hay không."
"Nhưng con cần trợ giúp của bác."
Dương Húc Minh nói rằng, "Hy vọng bác có thể toàn lực phối hợp với con."
Ba của Vương Linh vội vàng gật đầu, "Tôi nhất định phối hợp!"
Lúc này Dương Húc Minh mới gật đầu, nói rằng, "Thật ra biện pháp rất đơn giản, nếu như Vương Linh thật sự bị lệ quỷ quấn thân, chúng ta đây chỉ cần dẫn lệ quỷ ra là được."
Nói xong, anh móc ra một chiếc chuông mèo. "Chiếc chuông này đã từng là vật của một con lệ quỷ, sau khi lệ quỷ kia bị tiêu diệt cũng mất đi sức mạnh."
"Nhưng tuy vậy, nó cũng vẫn là vật của lệ quỷ, hoàn toàn khác với chuông mèo thông thường."
"Chúng ta có thể dùng biện pháp đặc thù kích phát ra hư ảnh của lệ quỷ kia, khống chế lệ quỷ giả tạo này phụ thân lên trên người của Vương Linh."
"Trên lý thuyết thì trong thân thể của một người sống thì không cách nào dung nạp hai lệ quỷ."
"Nếu như trong cơ thể của Vương Linh thực sự ẩn núp một con ác quỷ, vậy thì lúc lệ quỷ mới cố phụ thân Vương Linh, lệ quỷ trốn trong cơ thể của Vương Linh sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ có biện pháp bắt nó đi."
"Mà nếu như trong cơ thể của Vương Linh không có ác quỷ, vậy cũng không cần lo lắng."
"Lợi dụng chiếc chuông này gọi ra là hình bóng giả tạo, cũng không tồn tại trong hiện thật, nó sẽ biến mất ở trong cơ thể của Vương Linh, sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho Vương Linh."
Dương Húc Minh thấy ba của Vương Linh, hỏi, "Vậy ba của Vương Linh, bác đồng ý với phương pháp trị liệu này sao?"
Ba của Vương Linh có chút do dự. Dù sao phương pháp này nghe rất tà môn. Bình thường mà nói, biện pháp đuổi quỷ chữa tà không phải là dán bùa, lên đồng hoặc là khai đàn làm phép sao? Loại biện pháp dùng quỷ tới chữa quỷ này, sao nghe khác khác vậy... Thấy ba của Vương Linh băn khoăn, Dương Húc Minh cũng không thúc giục. Anh nói rằng, "Nếu bác Vương còn do dự, vậy cứ suy nghĩ thêm đi."
"Chiếc chuông này giao cho bác trước, con đã tìm người xử lý trước rồi, có thể dùng luôn. Nếu như bác quyết định xong, cứ lấy một giọt máu của Vương Linh bôi lên trên chuông, sau đó đặt chuông ở trên cổ của Vương Linh."
"Lại đặt quyển nhật ký này đặt ở dưới người của Vương Linh, nếu như quỷ trong cơ thể của Vương Linh xuất hiện, sẽ bị quyển nhật ký này nuốt chửng."
"Mà nếu như không có quỷ xuất hiện, quyển nhật ký này cũng sẽ không tổn thương đến Vương Linh, bác cứ yên tâm đi."
Dương Húc Minh vừa dặn dò, vừa đưa cả quyển nhật ký cùng chuông đều cho ba của Vương Linh. Ba của Vương Linh có chút kinh ngạc. "Đại sư ngài... ngài phải đi?"
Dương Húc Minh cười cười, nói rằng, "Con sẽ đi dạo ở gần làng, bác có thể gọi con về bất cứ lúc nào."
"Biện pháp đối phó quỷ con đã giao cho bác, bác nghĩ kỹ có thể trực tiếp sử dụng, không có con cũng giống vậy."
"Đương nhiên, nếu như bác không yên lòng, cũng có thể gọi điện thoại gọi con trở về, con có thể ở bên cạnh chỉ đạo bác."
Lời nói của Dương Húc Minh, làm cho ba của Vương Linh thở phào nhẹ nhõm, anh lại hỏi, "Vậy ngày hôm nay ngài không quay về à !?"
Dương Húc Minh lắc đầu, "Chuyện này không thể được, chậm nhất là 5 giờ chiều con phải đi, cho nên thời gian để bác suy tính không nhiều lắm, hy vọng bác nhanh chóng quyết định."
"Mặt khác, chuyện này không nên nói với người trong nhà, dù là mẹ hay là bà nội của Vương Linh, tốt nhất bác không nên nói cho hai người họ biết."
Dương Húc Minh nói rằng, "Con đưa cho bác mấy thứ này, cũng không cần để cho hai người họ nhìn thấy, nếu không hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng... hiểu chưa?"
Dương Húc Minh trông rất nghiêm túc, ba của Vương Linh theo bản năng liên tục gật đầu. Vì vậy Dương Húc Minh mới lên tiếng, "Con đi ra ngoài đi dạo trước, bác Vương nhanh quyết định đi."
Dứt lời, Dương Húc Minh đi tới bên cửa, tay đặt ở trên chốt cửa. Dừng một chút. Sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông đằng sau, anh nói:
"Lệ quỷ đeo bám Vương Linh dường như có chút không giống tầm thường, nếu như kéo dài nữa, rất có thể người một nhà đều chịu tai ương..."
Sau câu cuối cùng nhắc nhở như thế, Dương Húc Minh không nói thêm gì nữa, anh mở cửa phòng ngủ rời đi. Trong phòng khách phía ngoài, chỉ có bà nội của Vương Linh, bà lão họ Thiệu kia vẫn ngồi ở bên cạnh bếp lửa sưởi ấm. Mẹ của Vương Linh dường như có việc đi ra ngoài. Nhìn thấy bà lão bên cạnh lò lửa, Dương Húc Minh cười cười, đi ra ngoài cửa. Anh thì thầm, Chí Cương à Chí Cương, đại ca Dương sắp báo thù cho cả nhà của chú... Mà ở phía sau anh, bà lão bếp lửa cạnh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia. Căn phòng không mở đèn trông khá âm u. Bà ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Húc Minh biến mất, không nói một lời. Tia sáng u ám, khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt của bà ta. Chỉ là yên tĩnh ngồi ở trong bóng tối đen như mực, trông khá âm u.
Bạn cần đăng nhập để bình luận