Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 603: Ký túc xá nữ

Bên trong ký túc xá nữ, Doãn Lộ theo bản năng nắm chặt cánh tay của Cố Văn, run rẩy vì sợ và lạnh.
"Chỗ này quá lạnh à..."
Doãn Lộ sợ hãi quan sát, thều thào, "Tại sao trong toà lầu này lại lãnh như thế?"
Cố Văn cũng sợ hãi lắm chứ.
Nhưng cô nhìn quyển sổ màu đỏ trong ngực, sự sợ hãi trong lòng cũng được hoá giải đôi chút.
"Không sao đâu, " Cố Văn an ủi, "Chúng ta nhanh chóng lên lầu là được, lầu bốn không cao."
Cô dùng sức kéo Doãn Lộ cứng đờ đi về phía trước.
Đến lúc này, Cố Văn chẳng còn quan tâm gì nữa.
Cho dù nội tâm của cô cũng rất căng thẳng và sợ hãi, nhưng đã đi tới đây rồi, có thể sợ hãi không nhúc nhích cho được...
Cho dù trong toà nhà này có quái vật khủng bố canh giữ, hai cô cũng chỉ có thể leo lên.
Hoặc có lẽ là cái chỗ này càng bất thường, há chẳng phải là nói rõ hai cô đến đúng chỗ?
Dù sao nơi như cửa ra, nhất định là phải cử người canh gác nha...
Cố Văn tự an ủi mình như vậy, kéo Doãn Lộ với đôi chân mềm nhũn bắt đầu leo cầu thang.
Lầu hai, lầu ba, lầu bốn...
Tốc độ hai cô leo cầu thang cũng không nhanh, vừa bước lên còn phải căng thẳng sát tình huống bên trong ký túc xá, rất sợ bên trong ký túc xá yên tĩnh đột nhiên xuất hiện quái vật khủng bố.
Nhưng cũng giống như khi họ đến, đến khi hai cô leo lên lầu bốn, toà nhà ký túc xá nữ này cũng không phát sinh chuyện gì cả.
Không có quái vật nhảy ra tập kích hai cô, cũng không có ác quỷ bò ra từ trong góc phòng.
Trong ký túc xá nữ yên tĩnh, ngoại trừ cũ nát, dường như chỉ đơn thuần là lạnh.
Chỉ là hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện ánh sáng máu u ám trên bầu trời dường như ảm đạm đi rất nhiều.
Ngay cả ánh sáng của cả thế giới cũng trở nên tối tăm hơn nhiều.
Vốn dĩ nó có màu đỏ tươi trông như thể mặt trời sắp lặn, nhưng còn có thể thấy rõ thế giới này, chỉ có điều hơi u ám.
Nhưng lúc này cả thế giới dường như sắp chìm vào màn đêm.
Cơn lạnh buốt giá phiêu đãng ở trong không khí, khiến toàn thân người ta nổi da gà.
Cố Văn thì thào, "Lộ Lộ, đi nhanh hơn nào, chúng ta không thể chậm trễ nữa rồi..."
Dựa theo tốc độ ánh sáng máu u ám phủ xuống, không bao lâu sau, cả thế giới sẽ hoàn toàn rơi vào bóng đêm, trở nên đen kịt một màu.
Loại biến hóa này là bởi vì cái gì thì cô không rõ lắm, nhưng loại thế giới quái dị khó đoán này rơi vào màn đêm, vậy chắc chắn không phải là triệu chứng gì tốt.
Cô lo lắng bước về phía căn phòng ở cuối tầng lầu này.
Đó chính là căn phòng 4008, nhưng cách nơi này còn rất xa, ở giữa cách một căn lại một căn phòng.
Hơn nữa khi ánh sáng máu u ám trên bầu trời dần dần ảm đạm, kỳ túc xá vốn yên tĩnh chết chóc đột nhiên giống như đang sống lại.
Đi ở đầy bụi trần cùng sinh hoạt rác rươi cũ, ký túc xá trên hành lang, hai cô tựa hồ nghe được đi qua cánh cửa kia phiến cửa túc xá bên trong xuất hiện kỳ quái tiếng động.
Khi họ đi ngang qua một trong những cánh cửa đang mở, dường như họ đã thoáng thấy được trong phòng ngủ u ám có bóng người quái dị đang vặn vẹo.
Nhưng hai cô cũng đâu dám nhìn, thân thể cứng ngắc, bước đi không tự nhiên đi về phía cuối hành lang.
Nhanh một chút... nhanh một chút... nhanh một chút!
Nội tâm của Cố Văn đang điên cuồng thúc giục chính mình, bởi vì nơi cô vừa đi qua, trong từng căn phòng truyền tới tiếng động càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chói tai.
Hai cô thậm chí nghe được tiếng gào thê lương lại quỷ dị bi thương, cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Ngay ở phía sau hai cô, có thứ gì đó từ trong phòng ngủ đi ra, hơn nữa đang đuổi theo hai cô!
Tiếng bước chân dồn dập, khiến cho hai nữ sinh nghe được dựng tóc gáy.
Hai cô hoàn toàn không quan tâm đến việc ẩn trốn nữa, bắt đầu chạy như điên trên hành lang.
"Chạy mau!"
Cố Văn lo lắng kêu lên, mang theo Doãn Lộ chạy về phía cuối hành lang.
Số phòng đang không ngừng thay đổi.
4013... 4012... 4011... Sắp tới! Sắp tới rồi!
Cố Văn gấp đến độ cứ như kiến bò trên chảo nóng.
Tiếng bước chân phía sau đã sắp đuổi kịp hai cô rồi.
Thứ đó thật nhanh! Thật quá nhanh!
Cố Văn còn muốn kéo cô bạn cùng phòng chân nhũn ra chạy về phía trước, nên khoảng cách với đối phương càng ngày càng gần.
Nhưng cô không khả thể nào buông tay.
Nếu như buông tay ở chỗ này, Lộ Lộ chắc chắn trốn không thoát!
Cố Văn cắn răng, tiếp tục xông về phía trước.
4010... 4009... tốt rồi! Sắp đến rồi!
Cô đã thấy bức tường cuối hành lang rồi.
Căn phòng cuối cùng phía trước, chắc chắn chính là phòng 4008!
Mà phía sau hai cô, tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng nhiều.
Rất hiển nhiên, hiện tại không chỉ một con quái vật đang truy đuổi phía sau hai cô.
Có lẽ tất cả quái vật ẩn náu trong ký túc xá nữ đã bò ra ngoài, và đều đang truy đuổi hai cô!
Âm thanh nghiến răng kỳ lạ vang lên, cùng tiếng bước chân dồn dập hoà vào nhau vực kỳ chói tai, khiến cho Cố Văn nghe thôi cũng sợ hết vía.
Loại tiếng nghiến răng quỷ dị này, có phải là quái vật giống hệt cô đuổi tới hay không?
Đối phương đuổi từ toà nhà dạy học đến tận nơi này? !
Cô cảm giác chân hơi mềm đi.
Nhưng cô không dám dừng lại.
Phía trước, rốt cục thấy được số phòng 4008, cùng cánh cửa sắt đóng chặt.
Cố Văn gần như kêu khóc nhào tới trên cửa, dùng sức dùng chìa khoá cầm trong tay nhét vào trong lỗ khóa.
Sau đó dùng sức vặn một cái !
Cửa mở.
Cô ép sát vào cánh cửa cố kéo Doãn Lộ cùng nhào vào trong phòng, đầu đập vào sàn nhà, phát ra âm thanh bốp rất to.
Lồng ngực cũng bị va đập khá đau đớn, có cảm giác không thở nổi.
Thế nhưng những tiếng bước chân phía sau kia cũng đều biến mất.
Tiếng vang quỷ dị, âm thanh khủng bố, đều biến mất hết ở phía sau cô.
Trong thế giới yên tĩnh chết chóc, dường như mọi ác quỷ cùng uy hiếp đều đã cách rất xa.
Cố Văn lo sợ nhìn ra phía sau, lại phát hiện ở phía sau cánh cửa đóng thật chặt, giống như cho tới bây giờ chưa từng mở ra.
Trong căn phòng cũ nát tràn ngập bụi bậm này, im lặng ghê rợn, ngoài cửa cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Cứ như quái vật kinh khủng vừa rồi truy đuổi hai cô chỉ là ảo giác.
Nhưng Cố Văn biết rõ, mấy thứ kia tuyệt đối không phải ảo giác.
Nếu như cô và Lộ Lộ trễ chỉ một giây, bị bầy quái vật phía sau đuổi kịp, kết cục chắc chắn rất thảm...
Chậm rãi từ trên sàn nhà đứng lên, Cố Văn nhìn căn phòng ngủ trước mắt, thật lâu không nói gì.
Bên cạnh cô, Doãn Lộ cũng lồm cồm bò dậy.
Hai cô bé dìu lấy nhau, mờ mịt lại luống cuống đứng ở cửa căn phòng ngủ chật hẹp, nhìn nữ căn phòng sinh dính đầy bụi bậm trước mắt, có chút mờ mịt.
Nơi đây, chính là địa phương mà cái bóng trắng kia chỉ dẫn hai cô tới?
Nhưng nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cái giường 4 tầng hoàn toàn trống rỗng, bàn ghế trống rỗng không có sách, không có nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí không có rác sinh hoạt cũng không, hoàn toàn là một căn phòng cũ kỹ bị bỏ hoang.
Ngoại trừ chiếc giường 4 tầng cố định, ở giữa phòng ngủ chỉ có một chiếc bàn nhỏ và bốn chiếc ghế.
Cố Văn cùng Doãn Lộ liếc nhìn nhau, đi về phía cái bàn nhỏ này.
Sau đó, hai cô thấy được thứ gì đó trên bàn.
Một tờ giấy trắng và một cây bút gel màu đen thông thường.
Trừ cái đó ra, nhắc nhở duy nhất chỉ có thứ được viết trên tờ giấy để trên bàn.
Trên tờ giấy dùng máu đỏ tươi viết một câu như sau.
“Bút tiên bút tiên, khi nào tôi chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận