Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 585: Cố Văn

Trên đường trở về, Dương Húc Minh liên tục đếm số người trong xe.
Cũng may số người trong xe vẫn là hai người, cũng không biến thành ba người.
Đó là một chuyện đáng để ăn mừng.
Tối thiểu lần này dù Tiểu Tư vừa mới trở về, nhưng cũng không đến mức không kiêng dè gì dám đến gần Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết.
Sau khi về đến nhà, Dương Húc Mình dùng thịt bò tươi để trong tủ lạnh làm cho Ứng Tư Tuyết món thịt bò xào khoai tây, đồng thời xào một ít bắp cảo, làm bữa trưa cho hai người.
Buổi chiều không có lớp, hai người ăn cơm xong sau đó trở về phòng của mình ngủ trưa rồi.
Thời gian một ngày, trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai, lúc Dương Húc Minh lần nữa bước vào phòng học, phát hiện lúc giáo viên điểm danh có chút căng thẳng.
Có vẻ chuyện phát sinh ngày hôm qua đã đồn đại ở khắp trường.
Cô gái vốn đã chết từ lâu lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng học, còn trả lời điểm danh của giáo viên, loại linh dị quái đàm này quá đáng sợ khủng bố, vô cùng thích hợp lan truyền trong môi trường đại học với đại đa số là những kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi thích đi tung tin đồn nhảm.
Chỉ là với thầy giáo già ngày hôm qua, nữ giáo viên trẻ tuổi ngày hôm nay lại vô cùng sợ hãi.
Cô vốn không điểm danh cái tên Ngô Tư, rất sợ nghe thấy cô gái kia trả lời.
Nhưng Dương Húc Minh ngồi trong lớp vẫn đang thầm đếm số lượng học sinh trong phòng học, 53 người... vẫn là 53 người.
Trong phòng học này, vẫn tồn tại người thứ 53 không nhìn thấy kia.
Chỉ là chuyện này Dương Húc Minh cũng không nói ra, những người khác cũng không phát hiện.
Dù sao sẽ không có ai rảnh đến mức đi đếm lớp có bao nhiêu người.
Trong những ngày kế tiếp, Dương Húc Minh luôn cực kỳ cẩn thận quan sát.
Anh phát hiện dù vào học tại phòng học nào, số người trong lớp đều là 53 người.
Nhưng mà mãi cho đến khi chương trình học của bọn họ kết thúc, Tiểu Tư cũng chưa từng xuất hiện.
Mà từ sau ngày đó, cũng không còn có giáo viên nào điểm danh Ngô Tư.
Ngay cả vị thầy giáo không tin mà quỷ kia, sau này giảng dạy cũng sẽ bỏ qua cái tên Ngô Tư.
Tất cả, đều duy trì trạng thái như bình thường.
Ngoại trừ Dương Húc Minh, không ai ý thức được nữ sinh hướng nội kia lại trở về lớp, cùng bọn họ hoàn thành mỗi tiết học.
Mà sau khi bọn Dương Húc Minh kết thúc tất cả chương trình học, kế tiếp chính là đi thực tập.
Có mấy bạn học nộp đơn xin thực tập ngoài trường, thay vì theo sự sắp xếp của nhà trường, họ lại tự mình đi tìm việc.
Nhưng phần lớn người đều giống như Dương Húc Minh, dựa theo trường học sắp xếp đi thực tập ở đơn vị cố định.
Nơi Dương Húc Minh đi thực tập, là trường cấp 3 lúc trước đi thực tập.
Trừ hắn ra, còn có hai bạn học nữ đồng hành.
Chỉ là Dương Húc Minh không thân lắm với các cô, cũng không có ý định khiến quan hệ càng thêm khăng khít, quan hệ của song phương có chút không mặn không nhạt.
Nhưng chủ nhiệm lớp này lại rất tán thưởng Dương Húc Minh, cũng rất thích ba giáo viên thực tập này.
Lúc ba người bọn họ đi vào phòng học, trong phòng học vang lên rất nhiều tiếng hoan hô.
Đương nhiên, đại đa số tiếng hoan hô đều hướng về hai nữ giáo viên thực tập trẻ tuổi xinh đẹp.
Dù sao ở trong mắt của con trai độ tuổi này, những nữ sinh bên cạnh ăn mặc đồng phục học sinh kín đáo không tôn lên vóc dáng, để mặt mộc không son phấn, hầu hết thời gian còn dã man lại hung dữ như quỷ, nào có xinh đẹp lại còn có thân hình quyến rũ nhìn đã con mắt bằng hai cô giáo thực tập được.
Hai nữ giáo viên được nhiều học sinh yêu thích cũng là chuyện đương nhiên.
Về phần anh, không phải là người đẹp trai, ăn mặc cũng rất bình thường, hoàn toàn là diễn viên quần chúng trong tổ ba người, sao có thể có nữ sinh nào mê đắm đến mức thét lên.
Điểm ấy Dương Húc Minh tự biết mình biết ta vẫn hiểu.
Lần trước lúc bọn họ tới, ở chỗ này thực tập một đoạn thời gian rất dài, nhưng ngoại trừ ngày cuối cùng khi ba người bọn họ mỗi người lên giảng một tiết ra, thời điểm khác ba người đều là ngồi ở hàng ghế sau cùng nghe giảng bài, học tập phương thức giảng dạy của giáo viên mỗi môn.
Lúc này đây bọn họ lại tới thực tập, phải trực tiếp giảng dạy cho các em học sinh đang ngồi học.
Đương nhiên, trước đó bọn họ nhất định phải ngồi ở hàng ghế sau cùng nghe giảng bài trong 2 ngày, lần nữa làm quen với cảm giác dạy và học, sau đó mới có thể đến phiên bọn họ lên trên bục giảng.
Xách chiếc ghế nhỏ ngồi ở sau cùng lớp học, Dương Húc Minh mở ra laptop, bắt đầu ghi lại trọng điểm.
Anh học tập rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả lần trước tới thực tập.
Dương Húc Minh cảm giác lúc mình còn đi học cấp 3, nghe giảng bài cũng không chăm chú như lúc này.
Sau khi học xong, các học sinh như ong vỡ tổ tập trung tới, nói chuyện làm quen với hai nữ giáo viên.
Đương nhiên, bên Dương Húc Minh cũng có mấy học sinh ngồi ở gần đó nói chuyện với anh.
Nhưng cung chỉ tùy tiện trò chuyện đôi câu, rồi không tiếp tục nữa.
Buổi trưa vào lúc tan học, Dương Húc Minh cất laptop vào cặp xong, một thân một mình rời khỏi phòng học, đi về hướng.
Trong khoảng thời gian này, anh tạm thời không thể chuẩn bị một ngày ba bữa cho Ứng Tư Tuyết.
Dù sao tới thời điểm thực tập, lịch trình hàng ngày của anh cũng giống với đám học sinh này.
Cũng may Ứng Tư Tuyết mới có thai hơn hai tháng, cũng chưa có dấu hiệu mang thai, vẫn hoạt động như bình thường.
Cho dù Dương Húc Minh không ở trong nhà, cô cũng có thể tự chăm sóc mình.
Vì vậy Dương Húc Minh quyết định sẽ không về nhà vào thời gian nghỉ trưa, mà là ở lại trong phòng làm việc trường học, chờ đến trưa đi học.
Đối với anh lúc này mà nói, có lẽ là một loại giải thoát...
Mặc dù đã dần dần quen cuộc sống hiện giờ, nhưng lúc Dương Húc Minh đối mặt Ứng Tư Tuyết, vẫn sẽ có một loại chống cự theo bản năng phát ra từ nội tâm.
Anh vẫn cẩn thận che giấu điểm này, không muốn để cho Ứng Tư Tuyết phát hiện.
Hơn nữa ở bên cạnh Ứng Tư Tuyết quá mệt mỏi.
Luôn phải nở nụ cười, không thể để cho Ứng Tư Tuyết phân tâm tổn hao tinh thần, anh phải thường xuyên đeo mặt nạ giả tạo tươi cười, mệt chết đi.
Chỉ có thời điểm một mình, mới có thể cảm thụ được có chút thả lỏng.
Lý Tử...
Ngồi ở trong căng tin trường, Dương Húc Minh nhìn đĩa cà chua, đột nhiên sững sờ ở.
Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên nghĩ đến Lý Tử thích ăn nhất món cà chua trứng tráng do anh xào, mà bây giờ...
"A..."
Dương Húc Minh thở thật dài, dùng sức lắc đầu, gạt bỏ những cảm xúc đắng chát kia đi.
Chuyện cho tới bây giờ, còn nghĩ những thứ này làm cái gì!
Dương Húc Minh, mày đừng có nghĩ linh tinh nữa!
Dương Húc Minh thầm mắng thậm tệ chính mình.
Đúng lúc này, bên cạnh anh đột nhiên vang lên âm thanh rụt rè của một cô gái, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Dương Húc Minh.
"Thầy... thầy Dương, em có thể ngồi đây với thấy được không?"
Dương Húc Minh đài ngẩng đầu lên, phát hiện là một nữ sinh trong lớp, bưng khay đồ ăn, trông có chút khẩn trương.
Không có chỗ ngồi sao?
Nhưng mình cũng đâu phải ác ma ăn thịt người, căng thẳng như vậy làm gì?
Đây có vẻ là một cô bé ngoan sợ thầy giáo.
Vì vậy Dương Húc Minh gật đầu, nói rằng, "Ngồi đi."
Bởi vì cô bé đột nhiên xuất hiện, sự chú ý của anh cuối cùng cũng bị rời đi.
Anh nhìn cô bé trước mắt, nghiêng đầu nghĩ, rồi nói, "Em tên là Cố... Cố..."
Trong lúc nhất thời, Dương Húc Minh lại không nghĩ ra được cô gái này tên là gì.
Rõ ràng lần trước lúc thực gặp, còn nhận được quà Giáng Sinh của cô bé nữa.
Nữ hài thì cười cười xấu hổ, "Cố Văn."
"À đúng rồi, Cố Văn, xem trí nhớ này của thầy, " Dương Húc Minh vỗ ót một cái, nói rằng, "Lần trước thời điểm bọn thầy tới, em còn tặng cho ba người bọn thầy mỗi người một cái bánh ga-tô nhỏ nha !? Hương vị rất ngon, cám ơn em."
Đối diện Dương Húc Minh, nữ sinh mới vừa ngồi xuống có chút chần chừ, "Thầy... thầy Dương, tặng bánh ga-tô là bạn cùng phòng của em Doãn Lộ, em... em tặng là quả táo."
"A ha ha ha ha... vậy à... già rồi, có hơi hay quên, ha ha ha ha..."
Dương Húc Minh lúng túng gãi đầu, xấu hổ hận không thể tìm kẽ đất chui vào.
Nhận sai người này thành một người khác là loại chuyện xấu hổ nhất.
Nhưng cũng may Dương Húc Minh da mặt dày, vì vậy còn có thể vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Anh nhìn cô bé, hỏi: " Nhưng sao em chỉ có một mình? Cô bạn cùng phòng của em đâu? Cái cô tên là Doãn Lộ kia đó... hai đứa các em thường đi bên nhau như hình với bóng mà?!"
Cố Văn có chút lo lắng ngồi thẳng người, mới nhìn thì giống như đang ăn cơm, song nhìn kỹ thì càng giống như đang tiếp tục dạy dỗ của giáo viên.
Nghe Dương Húc Minh hỏi mình, cô vội để đũa xuống, báo cáo ngay:
"Doãn Lộ trở về phòng ngủ trước rồi ạ, cậu ấy gần đây khó chịu trong người, không muốn ăn trưa, cho nên chỉ có một mình em."
"Là vậy à... nhưng em không cần phải căng thẳng như vậy, " Dương Húc Minh cố nở nụ cười hoá ái: "Thầy cũng không phải quái vật ăn thịt người, em căng thẳng như vậy làm gì? Đúng không? Bạn học Cố Văn... bạn học Cố Văn?"
Dương Húc Minh liên tục kêu khẽ hai tiếng, Cố Văn mới có phản ứng, vội vã cúi đầu, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Cô bé cúi đầu rất thấp, thấp đến mức khuôn mặt sắp dính sát vào bàn ăn rồi.
Từ góc nhìn của Dương Húc Minh, cô bé đã đỏ mặt đến tận mang tai.
Dương Húc Minh có chút cạn lời.
Cô bé này... đúng là cô bé hướng nội dễ xấu hổ mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận