Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 639: Chị phải cầu xin rất lâu

Dương Húc Minh đặt điện thoại xuống, trông thấy Ứng Tư Tuyết đang nhìn mình.
“Lâm Thu gọi điện thoại cho anh à?”
Ứng Tư Tuyết tò mò hỏi:
“Chẳng phải lúc này em ấy nên đi học tại Quý Dương sao?”
Dương Húc Minh nhún vai, “Ai biết, có lẽ là cúp học? Không phải có mấy câu thế này sao, đi học đại học mà không trốn học thì không phải là học đại học một cách hoàn chỉnh, bây giờ sinh viên trốn học là chuyện hết sức bình thường.”
Dương Húc Minh nói, Ứng Tư Tuyết nghe xong cười ha ha không ngừng.
Cười một hồi, cô đứng dậy nói:
“Em đi gọi điện thoại.”
Nói rồi, Ứng Tư Tuyết trực tiếp đi lên lầu lấy điện thoại di động.
Dương Húc Minh nhún vai, tiếp tục nấu ăn. Khoảng tầm ba phút sau, Ứng Tư Tuyết đã quay trở lại. Cô ngồi phía sau Dương Húc Minh, hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn bóng lưng bận rộn của Dương Húc Minh. Dương Húc Minh quay lại nhìn cô hỏi:
"Sao em lại nhìn anh như vậy? Gọi điện xong chưa?"
Ứng Tư Tuyết mỉm cười gật đầu, "Ừ, xong rồi."
Dương Húc Minh múc đồ ăn ra khỏi nồi, thuận miệng hỏi:
“Gọi cho người nào đó?”
“Một người bạn trong nhóm hợp tác.”
Ứng Tư Tuyết thở dài nói:
“Đáng tiếc người bạn trong nhóm hợp tác này có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, có chút chuyện nhỏ thôi cũng không làm được, em làm theo kế hoạch của cô ấy đại khái là không ổn.”
Dương Húc Minh ngạc nhiên:
“Sắp lỗ vốn à?"
Ứng Tư Tuyết cười đến rất vui vẻ, "Có thể thế! . Nhưng chắc cũng không mất nhiều đâu.”
Dương Húc Minh nhún vai, anh không biết nhiều về phương diện kinh doanh, nên cũng không tiện nói cái gì cả. Sau khi rửa nồi xong, anh bắt đầu xào món tiếp theo. “Em đi rửa tay trước đi.”
Dương Húc Minh nói, “Chờ anh nấu thêm hai món nữa là xong.”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười gật đầu, rời đi. Mười lăm phút sau, chuông cửa vang lên. Dương Húc Minh mới vừa dọn món ăn lên bàn, nghe thấy tiếng chuông vội vã lau tay, nói:
“Tới đây, tới đây.”
Anh đi ra mở cửa, trông thấy Lâm Thu buồn ngủ đứng trước cửa. Khá kinh ngạc. "Oa! Lâm Thu, tối hôm qua em thức đêm đó à? Sao lại trông như ngủ không ngon thế này?”
Lâm Thu đi vào trong phòng, khổ não thở dài, nói:
“Đừng nhắc đến nữa, tối hôm qua anh trai em gửi tin nhắn cho em, bảo em quay trở về Lục Bàn Thủy, em không phải là thức đêm mà là không ngủ được miếng nào luôn á!”
Ứng Tư Tuyết từ đâu cũng bu lại, cười tủm tỉm nói:
“Tối qua anh trai nhắn tin cho em? Bảo em về Lục Bàn Thủy làm gì?”
Nhìn Ứng Tư Tuyết trước mặt, biểu tình Lâm Thu trở nên nghiêm túc. “Là chuyện cực kỳ quan trọng, anh Dương, chị Ứng, em phát hiện hình như có người muốn hại anh chị.”
Nói rồi, cô móc con rối màu trắng trong túi ra:
“Con rối này....”
Ngay lúc con rối được lấy ra, cả Lâm Thu và Dương Húc Minh đều đồng thời hít vào một hơi, đầu như bị kim đâm, đau nhói trong chốc lát. Nhưng một giây kế tiếp, cảm giác đau nhói này biến mất. Dương Húc Minh bỗng dưng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh sáng suốt hơn rất nhiều, như thể cơn say đã bị gió lạnh thổi bay đi mất Anh nhận lấy con rối, hoang mang hỏi:
“Tại sao con rối này ... ".
Ngoái đầu lại nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh nói:
“Sao trông giống em... Hả?!”
Khoảnh khắc ngoái đầu lại, Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người. Đứng bên cạnh anh, là Từ Huyên đang nở nụ cười dịu dàng, mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng. Mà Ứng Tư Tuyết tóc ngắn vốn đang đứng ở vị trí đó lại không không cánh mà bay. Như thể chưa từng tồn tại. Trông thấy cảnh này Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người, ngay cả Lâm Thu ở bên cạnh Dương Húc Minh cũng ngẩn người ra. Hai người đều trông thấy Từ Huyên đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt khiếp sợ. Dương Húc Minh chợt lùi về phía sau vài bước, lộ ra vẻ không thể tin nổi:
“Từ Huyên! Chị ở đây từ lúc nào?!”
Dưới ánh đèn phòng khách, Từ Huyên nhìn anh, khẽ mỉm cười.
“Đã phát hiện ra rồi sao? Đáng tiếc quá đi mất... rõ ràng chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, vĩnh viễn không có ai phát hiện ra."
"Đáng tiếc, mọi cố gắng đều bị lãng phí..."
Từ Huyên thở dài, nhìn hai người trước mặt, nhún vai, “Về việc chị ở đây từ lúc nào... thì chính là vào cái ngày em đi Huyền Sơn tổ đó.”
“Thật vất vả chị mới thuyết phục được Ứng đại tiểu thư rời đi, để cho chị vào căn nhà này."
"Lúc đầu cô ấy không đồng ý đâu, chị phải cầu xin rất lâu, cô ấy mới đồng ý."
"Đáng tiếc tất cả vẫn bị phơi bày... Thực sự là đáng tiếc."
“Tên Lâm Tông Lễ này thực sự là quá nhiều chuyện.”
Từ Huyên mỉm cười, nhìn về phía Lâm Thu đằng sau Dương Húc Minh, nói:
“Sớm biết thế này, lúc đó nên giết chết cả nhà gã đi, để cho gã đỡ phải xen vào việc của người khác.”
Từ Huyên mỉm cười nói ra những lời lẽ đáng sợ làm toàn thân Lâm Thu rét run. Cô khó tin nói:
“Cô gái ở sơn thôn kia... nữ quỷ ôm quyển nhật ký màu đỏ kia, cũng là đồng bọn của cô sao?!”
Nghe được câu này, Dương Húc Minh ngây ngẩn cả người. Nữ quỷ ôm quyển nhật ký màu đỏ ... Chẳng lẽ là ... Anh kinh ngạc nhìn Từ Huyên ở trước mặt, đã thấy Từ Huyên mỉm cười gật đầu. “Không sai, thật sự là đồng bọn của chị. Nhưng em thực sự đã trông thấy cô ta sao?”
“Hay nói cách khác, em gặp được cô ta trong thôn sao? Nhưng cô ta nói với chị là trong thôn không có ai mà nhỉ ... Chậc... Thật là một ả đàn bà ác độc mà.”
“Rõ ràng đã nói cùng tiến cùng lùi rồi, kết quả lại là đang cố ý âm mưu chống đối lại ư? Nhưng nếu như trong thôn có người, sao cô ta lại không phát hiện ra được nhỉ?”
Từ Huyên lắc đầu, như thể bị tổn thương:
“Quả nhiên miệng lưỡi đàn bà lừa người gạt quỷ, loại tiểu nhân ích kỷ này căn bản không đáng để tin tưởng.”
Dương Húc Minh trầm mặt nhìn Từ Huyên, chất vấn:
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ứng Tư Tuyết đâu? Chị giấu Ứng Tư Tuyết đi đâu rồi?”
“Còn có Tiểu Tư ... Tiểu Tư là đồng bọn của chị sao? Các người đến cùng là muốn làm cái gì vậy?!”
Chất vấn của Dương Húc Minh làm Từ Huyên bật cười. Cô cười một hồi xong, lúc này mới lắc đầu nói:
“Muốn biết Ứng Tư Tuyết ở đâu ư? Muốn biết bọn chị muốn làm cái gì sao? Hì hì... A Minh thối, em nghĩ em là ai? Bằng cái gì mà em hỏi thì chị phải trả lời cho em nghe chứ?”
“Em lúc này đã không phải là A Minh của chị, tại sao chị phải trả lời cho em nghe chứ?”
Trong phòng khách Từ Huyên mỉm cười, chậm rãi biến mất. “Tới Huyền Sơn tổ tìm chị đi! Bản thể của chị ở đó chờ em.”
Nhìn Từ Huyên dần dần biến mất khỏi phòng khách, sắc mặt Dương Húc Minh hết sức khó coi. Chẳng lẽ anh đã bị lừa cho một vố rồi à... Anh nhìn con rối màu trắng trong tay, lại phát hiện sau khi Từ Huyên biến mất, con rối màu trắng cũng dần dần biến mất. Mấy ngày nay ở bên cạnh anh, thì ra vẫn luôn là Từ Huyên sao? Ứng Tư Tuyết đã bị đánh tráo từ lâu? Hơn nữa tỉ mỉ hồi tưởng lại, Từ Huyên vẫn luôn xuất hiện với hình dáng của mình chứ không phải dùng khuôn mặt của Ứng Tư Tuyết. Nói cách khác, thứ anh thấy rõ ràng là khuôn mặt của Từ Huyên, nhưng vẫn xem Từ Huyên là Ứng Tư Tuyết. Này là năng lực ảo thuật nào đó đang hoạt động sao? Quấy nhiễu tâm trí của anh? Và sự xuất hiện của con rối màu trắng này mới giúp cho nhận thức của anh khôi phục lại bình thường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận