Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 602: Bốn nghìn không trăm linh tám

Quỷ!
Có quỷ!
Có quỷ a a a! ! !
Nội tâm của Doãn Lộ đang điên cuồng la hét, nhưng thân thể của ả lại cứng ngắc, ngay cả năng lực nói chuyện cứ như cũng bị tước đoạt, chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt to nhìn bóng người toàn thân trắng hếu trong bóng tối, một câu cũng nói không được.
Nhưng quỷ ảnh trắng bệch đứng ở trong bóng tối không lập tức xông đến làm hại hai cô.
Đối phương chỉ đứng ở nơi đó, cúi đầu, ôm quyển sổ màu đỏ trong ngực.
Cảnh tượng này, dường như khá quen mắt?
Cố Văn cùng Doãn Lộ đột nhiên nhớ ra được cái gì.
Nhưng vào lúc này, quỷ ảnh trắng bệch trong bóng tối động.
Nàng buông lỏng quyển sổ màu đỏ trong ngực, khiến quyển sổ rơi trên mặt đất.
Bịch !
Một tiếng bịch vang lên, trong nháy mắt quyển sổ màu đỏ rơi trên mặt đất hai cô bé đều bị quyển sổ thu hút.
Cả hai cô đều nhận ra quyển nhật ký màu đỏ này.
Hình như là ngày hôm qua? Hay là ngày hôm trước? Hai cô từ căn tin đi ra đụng phải một cô gái, trong ngực của cô gái kia dường như đang ôm một quyển số như vậy.
Chẳng lẽ là khi đó hai cô đã đụng quỷ?
Cố Văn cùng Doãn Lộ lo lắng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trước mắt trống rỗng, cũng không còn nhìn thấy bóng trắng toàn thân trắng hếu nữa.
Chỉ có một màu đỏ quyển nhật ký lẳng lặng nằm trên mặt đất, dường như là để lại cho hai cô?
Hai cô bé liếc nhau, cũng không dám tới gần.
Im lặng bế tắc kéo dài rất lâu, mãi đến khi tiếng nghiến răng quỷ dị kia đột nhiên lần nữa vang lên ở phía xa, lúc này Cố Văn mới mím môi đi qua, nhặt lên quyển nhật ký màu đỏ trên sàn nhà.
Sau đó chuyện gì cũng không xảy ra.
Trong bóng tối, Cố Văn thì thào, "Con quỷ này... là tới giúp chúng ta sao?"
Đối phương vừa xuất hiện, lập tức dẫn dụ quái vật muốn truy giết hai cô, sau đó còn để lại một quyển sổ màu đỏ như vậy.
Nhưng con quỷ này có liên quan gì với thầy Dương?
Thầy Dương phái tới bảo vệ hai cô sao?
Cố Văn có suy đoán như vậy.
Cô lật quyển nhật ký màu đỏ, phát hiện ở giữa quyển nhật ký nhét một cái chìa khóa.
Trên mặt chìa khóa dán một con số !4008.
Loại chìa khoá này hai cô Cố Văn rất quen thuộc, chính là chìa khoá phòng của trường hai cô.
Mà 4008? Là chỉ phòng 8 trên tầng 4?
Tầng 4 của toà nào chứ?
Hai người nhìn nhau, Cố Văn nói rằng, "Mau chân đến xem sao?"
Doãn Lộ lặng lẽ thăm dò nhìn một chút bên ngoài, nói rằng, "Đi thôi..."
Doãn Lộ có chút do dự.
Nói thật, hai người cũng không muốn rời khỏi góc nhỏ hẻo lánh âm u này.
Tại loại này quỷ dị không rõ trong thế giới, góc nhỏ hẻo lánh âm u này lại mang đến cho họ cảm giác an toàn hiếm có.
Nếu như rời khỏi nơi này, một lần nữa đi ra bên ngoài, ai biết lúc này trong sân trường du đãng bao nhiêu quái vật khủng bố chứ...
Lỡ như lại gặp phải quái vật cứ nghiến răng vừa nãy, hai cô nên làm thế nào?
Nhưng nếu như tiếp tục đợi ở chỗ này ngồi chờ chết, ai biết quái vật vừa rồi còn trở về hay không.
Nếu như quái vật kia trở về, quỷ ảnh mới vừa mới xuất hiện kia còn sẽ ra giải vây giúp hai cô nữa không?
Trong bóng tối, hai cô bé nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hoàng trong mắt của bạn mình.
Nhưng lúc này hai cô không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể rời đi.
"Tớ nhìn ra bên ngoài trước..."
Cố Văn nói, sau đó len lén thò đầu ra, nhìn ra bên ngoài.
Trong toà nhà dạy học yên tĩnh, chỉ có sự im lặng chết chóc, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Không có tiếng bước chân, không có tiếng nghiến răng, không có tiếng thét chói tai, ánh sáng đỏ như máu và u ám bao trùm thế giới, phản chiếu mọi thứ cứ như hiện trường án mạng đáng sợ.
Dường như trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng sẽ có một quái vật máu me khắp người dẫn theo dao mổ lao tới giết người.
Chưa bao giờ Cố Văn cảm thấy toà nhà dạy học trước mắt lại xa lạ như vậy.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói rằng, "Không có ai... chúng ta đi thôi."
Rón rén, Cố Văn nhón mũi chân từ trong bóng tối đi ra, ép sát người vào tường, căng thẳng quan sát bốn phía, sau đó từ mới vừa mới tiến vào hành lang.
Một lần nữa quay trở lại con đường nhựa cạnh tòa nhà dạy học.
Cả hai nắm tay nhau, có chút lo lắng chạy nhanh ở trên đường nhỏ.
Nhưng hai cô không dám chạy quá nhanh, rất sợ tiếng bước chân quá vang dội sẽ thu hút quái vật du đãng trong sân trường.
Bên cạnh chính là toà nhà dạy học, đằng sau những khung cửa sổ vỡ là những phòng học cũ bị bỏ hoang, trống rỗng và không có một bóng người sống.
Nhưng hai người lại luôn có một loại ảo giác, cứ như đằng sau những cửa sổ vỡ này đứng đông nghịt người, tất cả đều đang dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú vào hai cô đang chạy trốn phía dưới.
Cái loại cảm giác bị theo dõi mãnh liệt này, khiến người ta lạnh run toàn thân.
Hai cô bé cảm giác cả người đều nổi da gà.
Nhưng càng là như thế, hai cô càng không dám nói lời nào, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn toà nhà dạy học bên cạnh, rất sợ thực sự chứng kiến cảnh tượng quỷ ảnh chằng chịt đứng ở cửa sổ phía sau nhìn hai cô.
Hai cô nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi toà nhà giáo dục.
Con đường mòn này xây dọc theo bức tường của trường, sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, phía trước là thư viện, sau thư viện còn phải đi thêm một đoạn đường mới có thể thấy được lầu túc xá.
Phía thư viện hướng ra đường nhựa không có nhiều cửa sổ, cái loại cảm giác bị theo dõi dường như ít đi rất nhiều.
Hai cô bé lo lắng quan sát bốn phía, kinh hồn táng đảm đi tới, rất sợ phía sau hoặc là bên cạnh đột nhiên lao ra một con quái vật khủng bố.
Nhưng đến khi hai cô đi ra khỏi phạm vi của thư viện, họ đã có thể nhìn thấy những tòa nhà ký túc xá cách đó không xa, và vẫn không có quái vật nào trong tầm nhìn của họ.
Những bức tường loang lổ bò đầy dây thường xuân, trên mặt đường vốn sạch sẽ cũng đầy vết nứt, trong vết nứt mọc rất nhiều cỏ dại, hoàn toàn là dáng dấp lâu năm chưa sửa.
Ở trong khung cảnh hoang tàn và đổ nát này, hai cô thành công đi tới bên cạnh lầu túc xá.
Cả đoạn đường an toàn không lo, không thấy bất cứ quái vật nào, không chịu bất cứ uy hiếp gì, bình an đến mức khiến hai cô đều sợ hãi.
"Văn Văn..." căng thẳng quan sát bốn phía, Doãn Lộ thấp giọng nói rằng, "Có phải có gì không đúng hay không..."
Cố Văn cũng lo lắng nhìn bốn phía, gật đầu, "Đúng rồi, có cái gì rất không đúng, những con quái vật kia đâu? Sao một con cũng không thấy được?"
Hai cô cho rằng thế giới bên ngoài tòa nhà dạy học đầy quái vật lang thang, hoặc là giống như vừa rồi nhìn thấy trong sân trường, nhìn thấy cảnh cực kỳ kinh khủng.
Nhưng cùng nhau đi tới, trong tầm nhìn lại nhìn không thấy bất cứ bóng người hay cùng quái vật nào, trong thế giới yên tĩnh chết chóc này, giống như thật sự bị bỏ hoang.
Cố Văn thì thào nói rằng, "Chẳng lẽ là con quỷ vừa rồi cho chúng ta quyển nhật ký đang âm thầm giúp đỡ chúng ta?"
Cô lại cúi đầu nhìn quyển nhật ký màu đỏ trong ngực, theo bản năng siết chặt chìa khoá trong tay.
Cái chìa khóa này chẳng lẽ là hy vọng chạy thoát khỏi nơi này?
Chỉ cần mở ra cánh cửa 4008, thì có thể trở về?
Cố Văn ngẩng đầu lên, lo lắng quan sát toà nhà túc xá trước mắt.
Trường học cũng không có nhiều toà ký túc xá, ba toà cho nam ba toà cho nữ, lúc này hai cô đang đứng ở giữa sáu toà ký túc xá, hai bên đều là toà nhà ký túc xá.
Bình thường dưới toà nhà ký túc xá người ra vào tấp nập, lúc lại vô cùng vắng lặng.
Trong bồn hoa dưới toà nhà đều là cành khô lá héo, mọc đầy cỏ dại, thiếu người chăm sóc.
Đúng lúc này, Cố Văn đột nhiên chú ý tới điều gì đó.
Khóe mắt của cô lóe lên một bóng trắng.
Cô vội vàng xoay đầu lại, thấy rõ ở lầu bốn của toà nhà ký túc xá nữ cách đó không xa, có một cái bóng trắng hếu chợt lóe lên.
"Ở đó!"
Cố Văn chỉ vào phương hướng bóng trắng biến mất, nhỏ giọng nói, "Tớ thấy rồi, trước đó bóng người xuất hiện ở chỗ kia!"
Doãn Lộ cầm lấy cánh tay của cô, hốt hoảng nhòm khắp nơi, ả nói.
"Vậy chúng ta đi nhanh lên, tớ cảm thấy được nơi đây thật quá khủng khiếp, nếu như đợi tiếp nữa, có thể sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ..."
Doãn Lộ lo sợ, Cố Văn cũng đâu khác gì.
Kể từ khi bước vào phạm vi của khu ký túc xá, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Loại cảm giác bất an mãnh liệt này, cứ như sắp sửa phát sinh chuyện rất kinh khủng giáng vào hai cô, mà hai cô hoàn toàn không biết gì cả.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với ở toà nhà dạy học.
Ở trong tòa nhà dạy học, hai cô cảm thấy sợ hãi cùng căng thẳng, lo lắng có quái vật xuất hiện.
Nhưng ở chỗ này, hai cô rõ ràng cái gì cũng không thấy, lại khó hiểu cảm thấy nguy hiểm kinh khủng sắp đến.
Loại dự cảm xui xẻo này, khiến hai cô dám tiếp tục nán lại ở không gian rộng rãi này nữa, trực tiếp cùng Doãn Lộ đi về phía tòa ký túc xá nữ nơi bóng trắng vừa xuất hiện.
Cánh cửa xập xệ của ký túc xá nữ sinh xiêu vẹo một bên, ngay cả ván cửa cũng bị hư, cũng không còn cách nào ngăn cản khách bên ngoài đi vào.
Doãn Lộ cùng Cố Văn đi thẳng vào.
Sau đó...
"Rít..."
Ngay khi vừa mới bước qua cửa, hai người chợt thấy lạnh buốt.
Cái lạnh rùng rợn như trong hầm băng, trong nháy mắt lan khắp toàn thân của hai cô.
Ký túc xá nữ sao lại lạnh như thế?
Quả thực cứ như mùa đông đang tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận