Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 632: Tóc dài tới thắt lưng

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cô gái trên giường bệnh nghiêng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười yếu ớt.
"Kỹ năng gọt táo của anh cũng tệ quá..."
Trước giường bệnh, Dương Húc Minh đang dùng dao gọt quả táo.
Sau khi nghe được câu này của Ứng Tư Tuyết, anh trầm mặc mấy giây, rồi cười cười.
“Trước đây anh gọt táo giỏi lắm đó."
Quả táo trong tay anh đã bị anh gọt cả vỏ lẫn thịt quả, giờ còn lại có chút xíu.
Ứng Tư Tuyết hỏi, "Vậy giờ sao anh không còn gọt giỏi nữa? Trong lòng có tâm sự sao?"
Dương Húc Minh im lặng không nói gì.
Nhìn thấy anh như vậy, Ứng Tư Tuyết thở dài, đưa tay sờ đầu của anh, cô nói. "Không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần sinh thêm một đứa khác là được mà."
"Anh đừng uể oải như thế, anh ngẩng đầu lên đi, vui vẻ lên nào."
"Không phải chỉ là sảy thai ngoài ý muốn thôi sao, thời nay con gái nạo thai đầy đường, chúng ta coi như trải nghiệm cuộc sống của giới trẻ."
"Anh cũng đâu phải hiếm muộn, có thêm một đứa con nữa đối với anh cũng đâu có khó!?"
Ứng Tư Tuyết mỉm cười nói, "Vừa hay lần này chúng ta có thể chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho lần mang thai này, chuẩn bị kỹ lưỡng, nói không chừng em bé sinh ra sẽ còn khỏe mạnh thông minh hơn đó."
Dương Húc Minh thở dài, đưa trái táo gọt xong cho Ứng Tư Tuyết, anh nói:
"Em thật sự không lo lắng chút nào sao... nhưng nói cũng phải, chuyện cũng đã xảy ra, có lo lắng đi nữa cũng vô dụng."
Ứng Tư Tuyết nhìn thấy Dương Húc Minh như vậy, lúc này mới hài lòng gật đầu. "Như vậy mới ngoan chứ... nào, để cho người ta xoa đầu một cái đi."
Ứng Tư Tuyết cười hì hì xoa đầu của Dương Húc Minh, như thể một người chị đang an ủi đứa em trai. Tuy xét từ tuổi tác của hai người, Ứng Tư Tuyết đích thật là chị, nhưng Dương Húc Minh luôn cảm thấy là lạ. Ứng Tư Tuyết dường như càng ngày càng trưởng thành, không còn hoạt bát giống như trước... Đúng lúc này, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra. Hai cái đầu lặng lẽ ngó vào. Dương Húc Minh xoay người, anh nhìn thấy Cố Văn cùng Doãn Lộ. Hai nữ sinh này đang cười hì hì ghé vào cạnh cửa, lò đầu vào nhìn anh, "Chào buổi trưa, thầy Dương."
Dương Húc Minh liếc mắt, "Vào đi."
Bởi vì nguyên nhân Ứng Tư Tuyết sảy thai ngoài ý muốn, Dương Húc Minh chỉ lại phải xin nghỉ dạy. Mà sau khi chuyện này bị học sinh trong lớp biết, hai cô bé Cố Văn cùng Doãn Lộ lập tức la hét phải tới thăm vợ thầy. Dương Húc Minh cũng không cản, anh nói số phòng bệnh cho hai cô bé, kêu hai cô buổi trưa tan học đến bệnh viện. Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rưỡi rồi. Dương Húc Minh đứng dậy, nhường chỗ cho hai nữ sinh, đồng thời giới thiệu cả hai. Ứng Tư Tuyết trên giường bệnh mỉm cười, "Chị đã nghe A Minh nói về hai đứa."
Cố Văn cùng Doãn Lộ ngồi ở trước giường, cười hi hi hi, có chút rụt rè. Hai cô nhóc cũng không nói về chuyện sảy thai, chỉ tám về mấy chuyện trong trường học. Cố Văn thì nói, "Thầy Dương, lần này thầy cần nghỉ mấy ngày ạ? Thầy không đứng lớp, tất cả mọi người đều rất không vui."
Dương Húc Minh liếc nhìn con nhỏ, khinh bỉ nói, "Nói dối cũng phải có cơ sở biết không? Lúc thầy giảng bài, cả lớp ít nhất có phân nửa không tập trung, đừng nói cứ như thầy rất được hoan nghênh."
Cố Văn lại cười, "Đó là bởi vì thầy Dương cứ mặc kệ bọn em không tập trung, cho nên mới thích học tiết của thầy... học tiết của thầy nhẹ nhàng nhất rồi, muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì làm việc riêng, không cần lo bị gọi tên."
Lời này của Cố Văn, Ứng Tư Tuyết nghe xong nhịn không được bật cười. Dương Húc Minh ở bên thì trợn mắt, lười mắng hai nữ sinh này. Mà Doãn Lộ thì hâm mộ nhìn Ứng Tư Tuyết trên giường bệnh, cô ả nói, "Sư mẫu ơi chất tóc của sư mẫu thật tốt nha... tóc dài như thế, chất tóc còn tốt như thế, sư mẫu dùng dầu gội hiệu gì ạ?"
Ứng Tư Tuyết mỉm cười, "Gọi chị là chị thôi, không cần gọi cái gì sư mẫu, làm như chị lớn tuổi lắm ấy."
Doãn Lộ liên tục gật đầu, "Được ạ."
Cố Văn thì nhìn tóc của Ứng Tư Tuyết từ chân ngọn dưới, cũng rất kinh ngạc, "Thực sự quá... chị ơi, tóc của chị không hề phân nhánh, vừa dày lại trơn, thật đẹp."
Ba cô gái bắt đầu thảo luận tóc cùng bảo dưỡng da, đề tài như vậy thì Dương Húc Minh ngay cả chỗ trống chen miệng cũng không có, anh đành đứng ở một bên chơi điện thoại di động, không chen vào câu chuyện của các cô. Anh đang suy tư, phải làm sao nói với mẹ về chuyện Ứng Tư sảy thai. Nếu để cho mẹ biết về tin dữ này, chắc chắn mẹ sẽ rất buồn.
Nhưng lại không thể không nói... ôi... Dương Húc Minh rất lo. Anh nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định không nói, đợi mẹ tới Quý Châu rồi hẵng nói thật với mẹ. Giờ nói với mẹ cũng vô ích, mẹ chỉ càng thêm lo lắng vô ích. Ngồi ở trong phòng bệnh chơi điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện với hai cô bé Cố Văn mấy câu, theo như Cố Văn nói, Vương Linh dường như dự định đi nơi khác làm việc, không muốn trở về đi học nữa. Tuy rằng không quen biết Vương Linh, nhưng tin tức một cô gái trẻ học giỏi không thể hoàn thành việc học phải ra ngoài làm việc, vẫn khiến Dương Húc Minh có chút buồn bã. Thời gian nhanh chóng trôi đến 2 giờ chiều. Cố Văn cùng Doãn Lộ chiều còn có lớp, hai cô bé chào tạm biệt rồi rời đi. Nhìn theo hai nữ sinh rời đi, Ứng Tư Tuyết trên giường bệnh mỉm cười nói. "Trẻ tuổi thật tốt nha... thầy Dương, nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiểu cô nương, thầy có xao động không?"
Dương Húc Minh im lặng nhìn cô, anh nói:
"Loại con gái hư chưa trưởng thành này, không có ngực không có mông, xao động cái gì chứ? Em sẽ thèm khát trái táo vừa xanh vừa chát còn chưa chín sao?"
Ứng Tư Tuyết liếm môi một cái, cười rất vui vẻ, "Có chứ... trái táo xanh ăn ngon nhất, sau khi chín ngược lại không còn loại cảm thụ đó nữa nha."
Dương Húc Minh khinh bỉ nhìn cô, anh nói:
"Phát ngôn này của em rất nguy hiểm... bà dì biến thái, coi chừng cảnh sát bắt dì vào bót đấy."
Ứng Tư Tuyết hì hì cười, "Không phải không bị phát hiện thì không phải là phạm tội sao?"
Hai người trêu chọc, cười đùa với nhau, rất nhanh đã tới 3 giờ chiều. Thời gian này, là thời gian Ứng Tư Tuyết xuất viện. Tuy bác sĩ kiến nghị ở thêm một ngày nữa, nhưng Ứng Tư Tuyết không muốn ở lại lâu trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng. Dù sao tình huống của cô cũng không nghiêm trọng, về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe, vừa hay bệnh viện cũng đang thiếu giường, cho nên bác sĩ không cản cô, lập tức đồng ý để cô xuất viện. Lúc Dương Húc Minh dìu Ứng Tư Tuyết vẫn còn yếu đi xuống lầu, trước cổng bệnh viện tấp nập người ra vô, vì đây chính là thời điểm đông người nhất. Anh cẩn thận đỡ Ứng Tư Tuyết lên phụ lái ghế, giúp nàng đeo dây an toàn, lúc này mới đi vòng sang bên kia xe để ngồi vào ghế lái.
Nhưng ngay khi tay anh bị thương trên tay nắm cửa ô tô, anh sững người. Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ xe, một bóng người quen thuộc lặng lẽ đứng ở phía sau anh không xa, im lặng nhìn anh. Dương Húc Minh theo bản năng xoay người, nhưng không thấy bóng dáng nào dưới gốc cây cách đó không xa. Dường như tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của anh. Nhưng người vừa rồi... rõ ràng là Lâm Tông Lễ!? Dương Húc Minh nhíu mày. Lâm Tông Lễ tới tìm anh... có chuyện gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận