Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 646: Dương Húc Minh chết tiệt

Sự xuất hiện của Nhạc Chấn Đào làm Tiểu Tư ngỡ ngàng.
“Tại sao các người lại ở đây... “ Đối với câu hỏi của Tiểu Tư, thầy Nhạc rất bình tĩnh.
Y nhún vai, nói:
“Em chính là Tiểu Tư đó à? Trước đây ở Giang Tây chúng ta đã từng gặp nhau ... ừm, ở chỗ quán rượu đó.”
“Tuy nhiên khi đó em vẫn còn đáng sợ, vẫn là một con quỷ.”
“Giao lưu mặt đối mặt như này, là lần đầu tiên đấy.”
Nhạc Chấn Đào vừa cười vừa nói, "Được rồi, chuyện cũng đã ôn xong, em có thể buông Dương huynh đệ ra được không?”
Tiểu Tư kinh ngạc nhìn y, tựa hồ không để ý tới lý do tại sao người đàn ông trung niên này lại đột nhiên nhô ra cũng như tại sao lại yêu cầu cô thả Dương Húc Minh ra. Quan trọng nhất là ... tại sao lại phải thả ra? Giữa song phương, giằng co mấy giây. Nhạc Chấn Đào bất đắc dĩ thở dài:
"Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể tự mình tới.”
Ngay khi đối phương nói xong, Tiểu Tư phát hiện Dương Húc Minh trước mặt bỗng dưng biến mất. Như thể năng lực của Dương Húc Minh được phát động, trực tiếp hư hóa. Nhưng sau khi bị cô bắt lấy, trên lý thuyết Dương Húc Minh không có cách nào phát động được năng lực... Tiểu Tư chậm rãi cúi đầu lẩm bẩm:
"Thế giới ác mộng sao ... ”.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra tình huống bất thường lúc này. Tuy mọi thứ trước mắt tựa hồ vẫn là rừng cây kia, nhưng đã có rất nhiều chỗ phát sinh ra biến hóa. Bùn đất dưới chân trở nên mềm nhũn như nội tạng. “Không sai, hiện tại mọi người đang ở trong thế giới ác mộng.”
“Sở dĩ trông giống thế giới thực, chẳng qua là do tôi đã tiến hành một chút ngụy trang ở đây.”
“Vợ tôi mới thả ra một chút năng lực ... thế nào? Lợi hại không?”
Lời này của Nhạc Chấn Đào khiến Ngô Tư trầm mặc. “Dương Húc Minh đâu?"
"Ở bên ngoài."
Nhạc Chấn Đào vô cùng bình tĩnh đáp:
“Muốn đi ra cũng được nhưng các người phải đợi một lát.”
“Chờ Dương huynh đệ xong việc tôi sẽ thả các người ra.”
Ngô Tư hiểu ý của Nhạc Chấn Đào. Cô quay sang nhìn bên cạnh Từ Huyên. Quả nhiên quan tài bên cạnh Từ Huyên đã biến mất, như thể không có chiếc quan tài nào ở chỗ đó cả. Những người có mặt tại rừng cây này, bao gồm cả Dương Húc Minh, tất cả đều vô thanh vô tức bị lôi vào trong thế giới ác mộng. Lúc này, Dương Húc Minh hẳn là đang cố gắng đánh thức Ứng Tư Tuyết trong quan tài ở thế giới thực. Mà năng lực kéo mọi người cùng một lúc vào thế giới ác mộng được phát động khi nào? Chẳng lẽ là phát động sau khi cô xuất hiện, vào lúc toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên trên người Dương Húc Minh sao? Tiểu Tư nhìn Nhạc Chấn Đào, không nói gì. Ngược lại Từ Huyên nhếch miệng, lên tiếng. “Rốt cuộc cũng chờ đến lúc anh đi ra. Tôi còn tự hỏi không biết là ai đang trốn trong rừng cơ?”
Từ Huyên thản nhiên nói, "A Minh dùng năng lực che giấu anh đi, chính là để đánh cho chúng tôi trở tay không kịp? Anh chính là vũ khí bí mật của em ấy?”
Nhạc Chấn Đào cười gật đầu, "Xem ra Từ tiểu thư đối với việc tôi xuất hiện ở đây sớm đã có dự liệu ...”
Từ Huyên nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Trước đó khi anh gọi điện cho A Minh nói sẽ đến, tôi ở bên nghe được."
"Tính toán thời gian một chút, vừa vặn."
“Anh vừa xuống xe lửa đã được A Minh tới đón sau đó đi cùng với em ấy phải không?”
“Rồi được A Minh dùng năng lượng che giấu.”
“Chậc ... A Minh ngốc ơi là A Minh ngốc, tính cách của em thế nào chị còn không biết sao?”
“Ngay tới cả cái nhíu mày của em, chị cũng biết là em muốn ngủ hay là muốn nghỉ ngơi cơ mà.”
“Ở trước mặt chị Huyên còn chơi cái trò này, không cảm thấy là rất ngu xuẩn hay sao?”
Cô nhìn về phía Nhạc Chấn Đào, nói:
“Thầy Nhạc phải không? Thật ra lúc này đưa chúng tôi về thế giới còn có thể kịp đó.”
Nhạc Chấn Đào cau mày:
"Ý gì ...”
Trong huyết quang âm trầm của thế giới ác mộng, Từ Huyên cười đến rất vui vẻ. "Bởi vì nếu muộn, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện...”
Thế giới thật. Trong rừng cây trống trải, có một khối đất trống mọc đầy cỏ dại. Giữa mảnh đất trống là một chiếc quan tài đặt dựng đứng, một cô gái hai mắt khép hờ nằm trong quan tài, hai tay đặt ngang ở bụng dưới, tựa như ngủ say. Dương Húc Minh đứng trước quan tài, bên cạnh không có Từ Huyên hay Tiểu Tư ngăn cản. Cuối cùng anh cũng có thể chạm vào Ứng Tư Tuyết đang mê man ngủ. Anh vươn tay, lắc nhẹ thân thể Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh nhẹ giọng hô. "Tỉnh lại đi... Đại tiểu thư ... Mau tỉnh lại ..."
Tiếng gọi của anh dường như có tác dụng. Cô gái trong quan tài từ từ mở mắt ra nhìn anh. Ngay giây phút cả hai đối diện, Dương Húc Minh bỗng cảm thấy bất ngờ... Dễ dàng đánh thức tới vậy sao? Vậy tại sao trước đó anh, Từ Huyên và Tiểu tư huyên lớn tiếng như vậy, mà Ứng Tư Tuyết ở trong quan tài vẫn nhắm mắt? Dương Húc Minh rất hoang mang. Nhưng một giây kế tiếp, cảm giác hoang mang này đã bị thay thế bằng sự cảnh giác. Ứng Tư Tuyết trước mắt ... không thích hợp! Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái tỉnh dậy trong quan tài mở mắt nhìn anh. Trong con ngươi, lóe ra sát ý lạnh lùng nguy hiểm ... không sai ... chính là sát ý...
Dương Húc Minh theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
"Đại tiểu thư?"
Anh lại kêu lên một tiếng, có chút bất an. Cô gái trong quan tài rõ ràng đã nghe thấy tiếng gọi của anh. Ngoái đầu lại, nhìn về phía anh. Hai bên nhìn nhau, sau đó cô gái từ từ bước ra khỏi quan tài. Một sợi chỉ đỏ như máu xuất hiện phía sau cô, nối với chiếc quan tài cổ quái kia. Giống như là bị trói buộc với quan tài, lại giống như một con rối bị thao túng điều khiển, trên tay chân tất cả đều là dây thừng khống chế bằng sợi bông. Giây tiếp theo, cơ thể của cô gái hơi chấn động một chút, trực tiếp xé đứt dây màu đỏ máu. Ánh mắt của cô, lẳng lặng nhìn Dương Húc Minh. Trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của Dương Húc Minh, tựa hồ đang quan sát người đàn ông trước mặt. Mấy giây sau, cô gái chậm rãi lên tiếng. Phun ra một cái tên. “Dương Húc Minh...”
Cô nhìn Dương Húc Minh ở trước mặt, bình tĩnh nói. "Chết tiệt!"
Trong khoảnh khắc nói ra hai chữ này, một quỷ ảnh trắng hếu đột nhiên vọt ra từ phía sau cô, trực tiếp đánh một quyền về phía Dương Húc Minh trước mặt. Âm phong trận! ... Trong thế giới ác mộng, Từ Huyên nở nụ cười.
“Nếu như tôi không có ở đấy, thuật thức kia sẽ mất đi khống chế.”
“Vốn muốn làm ra vẻ thua trận để cho A Minh cứu con tin ra rồi cho em ấy thêm một kinh hỉ.”
“Tuy nhiên lại xuất hiện ra một thầy Nhạc, khiến cho ngạc nhiên này đến sớm hơn rồi.”
Từ Huyên nhìn Nhạc Chấn Đào, cười đến rất vui vẻ. “Nào chúng ta đánh cược xem, A Minh ở trước mặt ả đàn bà kia... có thể trụ được đến một phút không?”
“Tuy rất khó chịu với Ứng Tư Tuyết, thế nhưng không thể không thừa nhận, khi chiến đấu trong phạm vi gần, lực chiến đấu của ả rất kinh khủng.”
“A Minh của chúng ta, không biết sẽ gãy mấy cái xương sườn đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận