Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 593: Nữ phò mã

Dưới cùng một bầu trời, một vầng trăng tròn lạnh lẽo treo cao trên bầu trời.
Trên ngọn núi xanh hoang vắng, cô gái đội cái mũ màu xanh lá mạ ngồi ở bên vách đá, ngắm nhìn quần sơn ở phương xa.
Khu Tây Tạng ban đêm rất yên tĩnh.
Nhìn thấy được ánh đèn của thành phố, nhưng không thể nghe thấy tiếng gầm rú của ô tô.
Ngay cả ánh trăng từ trên bầu trời chiếu xuống cũng trông rất sáng.
Dưới ánh trăng sáng trong trẻo lạnh lẽo, cô gái ngồi lẳng lặng ở bên vách đá toàn thân đều dát lên một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật bằng tuyết.
Mỗi một giây, dường như cô cảm nhận được cái gì, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía phương xa.
"Đang khổ não sao..."
Lý Tử hạ vành mũ xuống, khoé môi khẽ nhếch lên trong bóng tối, nở nụ cười kỳ diệu.
"Tra nam cũng không phải là dễ làm như vậy nha."
"Nếu như không thể vượt qua khảo nghiệm của chính mình, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho người khác?"
Dưới ánh trăng cô gái phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
"Nỗ lực lên đi, A Minh thúi. Lúc nào ngươi giác ngộ, vậy anh có thể nhìn thấy em rồi."
"Ưm... hy vọng anh sớm giác ngộ."
Cô gái vỗ tay, ở bên vách đá đứng lên, "Bên ngoài chơi vui như thế, nói không chừng mình đi dạo lâu sẽ không muốn trở về nữa."
Nói xong, cô xoay người nhìn về phía sau.
Ở trong bóng tối phía sau cô, có một đôi lại một đôi mắt màu u lục như ẩn như hiện trong bóng tối.
Mặc dù sói sinh trưởng ở khu Tây Tạng ít hơn thế kỷ trước rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại.
Nhìn những thợ săn ẩn trốn trong bóng tối, Lý Tử nhẹ nhàng cười.
"Muốn ăn tao sao?"
Cô nhìn về phía bầy sói, nhìn hơn mười đôi mắt quỷ dị u lục, ánh mắt chợt lạnh lẽo.
"Cút!"
Trong nháy mắt chữ này phun ra, dường như có khí tức kinh khủng nào đó đang lan tràn trong không khí.
Mười mấy con sói đói đều kinh hãi, hoảng sợ liên tục lùi lại, cụp đuôi nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, cứ như gặp phải kẻ săn mồi đỉnh cấp vô cùng kinh.
Mà dưới ánh trăng, bóng dáng bên vách đá đã lặng lẽ biến mất.
Giống như là từ trước đến giờ nơi này chưa từng xuất hiện người như vậy, không lưu lại bất kỳ vết tích nào.
Chỉ có ánh trăng lạnh lùng trong bầu trời đêm nhìn chăm chú vào mảnh đất này, không nói được một lời...
Sáng sớm, từ phòng bếp bay tới mùi thơm của thức ăn.
Ứng Tư Tuyết vuốt mắt, mặc váy ngủ, chậm rãi xuống lầu.
Lúc nhìn thấy bóng lưng bận rộn ở phòng bếp, cô nghe được giọng hí kịch kỳ quái.
"Người người khen ta có tướng mạo Phan An, thì ra mũ ô sa chiếu..."
Tiếng ca xướng này, phát ra từ trong điện thoại di động của đối phương.
Ứng Tư Tuyết hơi ngẩn ra.
Mà trong phòng bếp Dương Húc Minh cũng nghe được tiếng bước chân từ đằng sau, hắn vội vã tắt nhạc điện thoại, xoay người nói rằng.
"Em dậy rồi sao?"
Dương Húc Minh ân cần nói rằng, "Dậy sớm như vậy làm gì? Không ngủ thêm chút nữa sao?"
Ứng Tư Tuyết cười cười, "Trong phòng bếp mùi thơm quá, ngủ không được... sáng sớm hôm nay ăn món gì vậy? Mùi thơm như thế."
Dương Húc Minh nhún vai, "Chỉ là mì xào thôi, em chờ lát nữa là xong rồi."
Nói xong, anh lại bỏ thêm chút mì vào trong nồi.
Mấy phút đồng hồ sau, lúc này Dương Húc Minh mới bưng hai chén mì xào đi tới, "Anh còn tưởng rằng em sẽ ngủ thêm một lát, không nấu nhiều lắm."
Ứng Tư Tuyết nhận chén, dùng mũi ngửi một cái, lộ ra vẻ mặt say mê, "Thơm quá đi... anh nấu ăn giỏi như thế, nếu để em trải qua quãng thời gian ăn mì gói mỗi ngày như trước, chắc em không chịu nổi."
Dương Húc Minh cười cười, "Không vấn đề, sau này em muốn ăn gì cứ nói với anh, anh làm cho em."
"Ừ, " Ứng Tư Tuyết gật đầu, cầm đũa lên, cái miệng nhỏ nhóp nhép ăn mì trong chén.
Trước bàn ăn, bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh này, lúc này nhìn sao có vẻ hơi xấu hổ cứng ngắc.
Nhưng đôi bên thân là người trong cuộc lại đều không phát giác ra.
Đến khi Dương Húc Minh ăn mì xong để đũa xuống, anh nói, "Anh phải đến trường, em từ từ ăn. Em ăn xong có thể trở về ngủ thêm lát nữa."
"Trong tủ lạnh có đồ ăn thừa tối hôm qua, buổi trưa em đói cứ bỏ vào lò siêu sóng hâm lại, cũng không ảnh hưởng mùi vị."
"Trong nồi có súp sườn heo mà anh đã nấu, em chỉ cần bỏ lên bếp hâm lại là được."
"Có chuyện gì cứ gọi điện cho anh, anh lập tức quay lại."
Dương Húc Minh dặn dò cả đống chuyện, sau đó mới ôm cặp chuẩn bị rời đi.
Ứng Tư Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn ăn cười cười, "Yên tâm yên tâm, em biết, giờ em đã đến bảy, tám tháng đâu, không có chuyện gì đâu. Ở trường yên tâm thực tập nhé, đừng suốt ngày dụ dỗ nữ sinh nha."
Dương Húc Minh cười lắc đầu, rồi rời đi.
Khi âm thanh đóng cổng lại vang lên, anh hoàn toàn rời khỏi căn biệt thự này.
Mà bên cạnh bàn ăn nụ cười trên mặt của Ứng Tư Tuyết cũng đã biến mất.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn ăn, lẳng lặng nhìn chén mì xào trước mắt, trầm mặc rất lâu.
Sau đó, vuốt điện thoại kiểm tra ca từ mới vừa nghe được.
người người khen ta có tướng mạo Phan An, thì ra mũ ô sa tráo oa… xuất từ kịch hoàng mai nữ phò mã , là khúc mục kinh điển của kịch hoàng mai...
Sau khi nhìn thấy hàng chữ này, Ứng Tư Tuyết chậm rãi thở ra một hơi.
"Kịch hoàng mai sao..."
Buông điện thoại trong tay xuống, cô ôm đầu, phát ra tiếng cười khổ sở.
Ứng Tư Tuyết nhớ Dương Húc Minh đã từng nói, Lý Tử sinh ra ở Cửu Giang, được ông bà nội nuôi nấng lúc sống rất thích nghe kịch hoàng mai.
Mà trước ngày hôm nay, Ứng Tư Tuyết chưa từng thấy Dương Húc Minh nghe kịch hoàng mai.
Bên cạnh bàn ăn, vang lên giọng nói của khổ sở Ứng Tư Tuyết.
"Mình dường như nóng vội, ngược lại làm hỏng chuyện rồi..."
"Các em vào học."
"Chào ! thầy ! ạ ! ".
Trong tiếng chào đều đều của học sinh, Dương Húc Minh trên bục giảng cười cười, "Mời ngồi."
Anh mở ra sách giáo khoa, nói rằng, "Ngày hôm nay anh giảng dạy tiết thứ nhất cho mọi người, tất cả mọi người mở ra trang thứ 87..."
Dương Húc Minh nói, ánh mắt ở trong phòng học quét một vòng.
Các học sinh trong phòng học đều dựa theo yêu cầu của anh lần lượt mở tới trang thứ 87.
Hôm nay là ngày thứ hai Dương Húc Minh thực tập, cũng là ngày đầu tiên lên lên bục giảng bài.
Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở dãy ghế sau cùng, cười tủm tỉm nhìn anh giảng bài.
Mà các học sinh đã sớm quen biết cũng không có mâu thuẫn gì với giáo viên thực tập là anh, tất cả học sinh đều rất phối hợp.
Nhưng Dương Húc Minh quét mắt quan sát khắp phòng học một vòng, đột nhiên phát hiện có một chỗ trống.
Chỗ trống kia, hình như là vị trí của Cố Văn...
Hơn nữa trong phòng học quả thật không thấy bóng dáng của Cố Văn.
Dương Húc Minh nhíu mày, hỏi, "Chỗ trống kia là..."
Chủ nhiệm lớp ngồi ở trong phòng học mở miệng giải thích, "Đó là Cố Văn, một bạn nữ trong lớp, ngày hôm nay xin nghỉ bệnh."
"À, " Dương Húc Minh gật đầu, không hỏi nhiều.
Anh tiếp tục giảng bài.
Thế nhưng sau khi nhìn qua ghế trống kia, trong lòng hơi trầm xuống.
Cố Văn xin nghỉ bệnh rồi?
Không có đi học?
Đây là lệ quỷ muốn hại cô đã bắt đầu ra tay rồi sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận