Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 590: Bác sĩ nói

Sau khi được Ứng Tư Tuyết cho phép, Dương Húc Minh lập tức gọi điện thoại cho người mẹ ở Tương Tây xa xôi của mình, nói với bà có thể tới thăm.
Cho dù là qua điện thoại, Dương Húc Minh cũng có thể cảm nhận được mẹ mình rất vui vẻ.
Cúp điện thoại, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đi dạo một hồi lâu mới quay trở về nhà.
Như thường lệ, cả hai trở về gian phòng của mình, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Tuy nhiên Dương Húc Minh vừa tắm xong chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Dương Húc Minh từ trên giường ngồi dậy, nhìn cửa phòng dần mở ra, nhìn Ứng Tư Tuyết đã tắm rửa xong, mặc một bộ váy ngủ mỏng manh đứng ở cửa ra vào đang nhìn anh.
“Chuyện là...”
Ứng Tư Tuyết cụp mắt, một người vốn luôn thoải mái lạc quan như cô bỗng nay lại bày ra dáng vẻ rụt rè hiếm thấy.
“Nếu như dì qua đây...”
Tay Ứng Tư Tuyết mân mê mép váy ngủ, thấp giọng nói: “Mà để cho dì ấy thấy chúng ta chia phòng thế này thì...”
Những lời phía sau, Ứng Tư Tuyết không có nói ra.
Nhưng Dương Húc Minh ngồi ở trên giường nghe được bất ngờ mất nửa giây, đột nhiên vỗ trán, lúc này mới phản ứng lại.
“A, hiểu rồi...”
Dương Húc Minh xuống giường nói: “Thế đêm nay chúng ta bắt đầu ngủ chung nhé.”
Ứng Tư Tuyết gật đầu, đứng ở trước cửa không đi vào.
Dương Húc Minh mở tủ quần áo ra, cầm quần áo đi về phía cửa.
Anh không có bao nhiêu quần áo cả, tất cả chỗ này đều là đồ mới mua gần đây.
Dù sao thì toàn bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt ban đầu đều bị bỏ lại trong căn phòng thuê kia, cũng không biết là bị chủ nhà ném đi hay xử lý thế nào rồi.
“Cầm điện thoại và dây sạc hộ cho anh nhé.” Dương Húc Minh nói, nhìn Ứng Tư Tuyết lấy điện thoại và dây sạc xong, lúc này mới ôm quần áo đi vào phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết.
Đẩy cửa phòng ra, một mùi thơm thoang thoảng xông vào trong mũi.
Cũng không biết là mùi nước hoa hay là mùi gì khác, nhưng Dương Húc Minh luôn cảm thấy phòng của phái nữ luôn toát lên mùi thơm thoang thoảng.
Trong khi phòng của đàn ông lại không có loại mùi hương này, cho dù là có, thì cũng chỉ là mùi hôi chân và mùi mồ hôi thôi.
“À ờ, quần áo của anh để ở chỗ nào đây?” Dương Húc Minh hỏi.
Ứng Tư Tuyết mở tủ quần áo ra, chỉ vào một khoảng trống bên trong tủ quần áo, nói” “Để ở chỗ này đi.”
Sau khi Dương Húc Minh đặt quần áo vào xong, cũng không hỏi điều gì ngu ngốc về việc tại sao lại có một khoảng trống ở đó.
Anh nhìn căn phòng ngủ trước mặt.
Bên ngoài cánh cửa kính trong suốt là vườn hoa ngoài ban công được chăm sóc cẩn thận xinh đẹp.
Đây là nơi Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết gặp nhau lần đầu tiên.
Lúc ấy, nhận được uỷ thác từ con quỷ nghiện game trong căn biệt thự bỏ hoang của sơn trang Bạch Vân, Dương Húc Minh chạy suốt đêm tiến về nơi này cứu Ứng Tư Tuyết.
Khi đó Ứng Tư Tuyết bị một con mèo đen dây dưa, cộng thêm việc chưa hiểu rõ thế giới lệ quỷ, thiếu chút nữa bị ép vào tuyệt cảnh, thoát chết trong gang tấc.
Tuy nhiên, chỉ trong vòng năm tháng sau, cô đã trở thành hạt giống người dẫn đường thích hợp nhất, có được năng lực của riêng mình, còn mang thai đứa nhỏ của Dương Húc Minh...
Khi đó, Dương Húc Minh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh cô gái trước mắt mình lại trở thành người bạn đồng hành cùng anh đi suốt chặng đường còn lại của cuộc đời.
Anh chỉ muốn giúp cho tên quỷ nghiện game kia, thu hoạch được Frostmourne để đối phó với lệ quỷ.
Nhưng bây giờ, Frostmourne treo trong phòng khách, Dương Húc Minh đã thật lâu chưa có động vào.
Mà những lệ quỷ chiếm cứ Lục Bàn Thủy cũng đã bị quét sạch sành sanh, trong thời gian ngắn sẽ không có lệ quỷ mới được sinh ra.
Mọi thứ có vẻ yên bình.
Nhưng những tháng ngày yên bình này, lại khiến Dương Húc Minh cảm thấy không quá tự tại.
Đặc biệt là cô gái bên cạnh này, để cho anh rất không được tự nhiên.
“Ừm, ban đêm anh đi ngủ sẽ ngáy, nếu như làm phiền đến em, em nhớ đánh thức anh nhé.” Dương Húc Minh nói rõ.
Ứng Tư Tuyết mặc váy ngủ mỏng manh nhẹ gật đầu, đã kéo chăn ra nằm xuống trước, cả người co lại trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, trông đáng yêu không tả nổi.
Ánh sáng trong gian phòng ấm áp, không chói mắt, như thể đang thúc giục Dương Húc Minh gấp rút đi ngủ.
Dương Húc Minh đứng ở bên giường xoắn xuýt một hồi, cuối cùng đành phải đi đến bên kia giường.
Sau đó kéo tấm trải giường ra, nằm vào.
Tấm nệm mềm mại đàn hồi nâng đỡ cơ thể anh, mang lại cho anh cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng lúc này Dương Húc Minh lại hoàn toàn không có tâm trạng hưởng thụ tấm nệm tốt có chất lượng sánh ngang với khách sạn năm sao này được.
Anh nằm trong chăn, ngửi mùi thơm thoang thoảng trong không khí, cảm nhận được sự hiện diện của Ứng Tư Tuyết đang nằm bên cạnh mình, thân thể có chút căng cứng.
Nhưng Ứng Tư Tuyết lại có vẻ rất bình tĩnh.
Sau khi Dương Húc Minh nằm xuống, Ứng Tư Tuyết lên tiếng nói: “Em tắt đèn nhé?”
Cô trưng cầu ý kiến của Dương Húc Minh.
“Ừm, tắt đèn đi.” Dương Húc Minh đáp, “Sáng mai còn phải dậy sớm."
Dương Húc Minh vừa nói xong, Ứng Tư Tuyết lập tức tắt đèn, phòng ngủ trở nên tối om.
Rèm cửa đã được buông xuống từ trước, che khuất đi ánh trăng bên ngoài.
Trong căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Cảm giác không được tự nhiên bên trong Dương Húc Minh càng thêm mãnh liệt.
Như thể cả người bị trói gô lại, rất muốn cử động tay chân một cái, nhưng lại sợ làm ra hành động lớn sẽ làm phiền tới cô gái bên cạnh.
Trong bóng tối yên tĩnh, anh chỉ có thể nằm cứng ngắc một chỗ, tứ chi căng cứng, giống như một cái xác chết.
Tuy nhiên, cô gái bên cạnh lại hít thở nhẹ nhàng, tiếng hít thở nhu hòa kia, tựa như có sức mạnh làm yên ổn lòng người, thân thể căng cứng của Dương Húc Minh dần dần thả lỏng.
Ngủ sao...
Dương Húc Minh lặng lẽ ngoái đầu lại, nhìn về phía bên gối.
Sau đó, anh trông thấy được một đôi mắt sáng lấp lánh đang lẳng lặng nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo.
Ứng Tư Tuyết chưa ngủ, thậm chí còn nằm nghiêng lẳng lặng nhìn anh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Dương Húc Minh bỗng cảm thấy bối rối trong vô thức.
Nhưng Ứng Tư Tuyết lại rất bình tĩnh.
Cô vẫn lẳng lặng nằm nghiêng như cũ, yên tĩnh nhìn Dương Húc Minh.
Đôi mắt kia trong bóng tối vẫn không thể nào coi nhẹ, tựa hồ như ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn.
Dương Húc Minh bất tri bất giác ngây người.
Ánh mắt anh, không rời đi nữa.
Con tim căng thẳng, hồi hộp của anh tựa như cũng được xoa dịu bởi đôi mắt dịu dàng như nước này.
Một lúc sau, Dương Húc Minh nghe được tiếng cười trầm thấp của cô gái bên cạnh.
“Đột nhiên cảm thấy cảnh chúng ta ngẩn người mắt đối mắt thế này, ngốc nghếch thật đấy.”
Lúc này Dương Húc Minh mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện ra bản thân vậy mà lại ngẩn người nhìn Ứng Tư Tuyết lâu tới như vậy.
Anh vô thức rời mắt nhìn đi chỗ khác, nhưng trong lòng đã không còn hồi hộp như trước đó nữa.
Anh mỉm cười, nói: “Ừm, đúng vậy, giống như lúc nhỏ chơi trò đóng giả người gỗ vậy.”
Sau cuộc trò chuyện đơn giản như vậy, cả hai lại rơi vào yên tĩnh.
Ứng Tư Tuyết tiếp tục lẳng lặng nhìn anh, không nói một lời.
Nhưng theo thời gian trôi đi, trong hoàn cảnh yên tĩnh Dương Húc Minh lại bắt đầu lo lắng trở lại.
Anh chợt cảm thấy mình nên nói điều gì đó vào lúc này, đồng thời anh cũng có nghĩa vụ phải chủ động lên tiếng để phá vỡ cục diện bế tắc trầm mặc này.
Nhưng anh tìm từ một hồi lâu, vẫn mãi không tìm thấy được chủ đề thích hợp để mở miệng nói chuyện.
Đúng lúc này, cô gái bên người đột nhiên cử động.
Thân thể ma sát với chăn tạo lên tiếng động rất nhỏ, Dương Húc Minh cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của Ứng Tư Tuyết đang đến gần.
Sau đó, một đôi tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Giống như một cặp đôi thực sự, Ứng Tư Tuyết trong chăn chủ động ôm lấy cổ Dương Húc Minh, tựa đầu vào ngực Dương Húc Minh, nhẹ nói.
“Hiện tại đã được ba tháng, bác sĩ nói, sau ba tháng hoạt động cẩn thận một chút, sẽ không sảy thai...”
Bùm!
Khoảnh khắc này, Dương Húc Minh cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận