Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 641: Thời khắc này

Sâu trong khu rừng, có một khoảng đất trống mọc đầy cỏ dại.
Dương Húc Minh đã từng đến đây một lần.
Lần trước tới nơi này, anh đã “siêu độ” cho Từ Huyên, mang thi thể ba mình rời đi.
Nhưng hiện tại quay lại lần nữa, anh mới biết được tất cả những gì mà bản thân chứng kiến lúc đó chỉ là ảo giác, hoàn toàn không phải là sự thật.
Bây giờ đi vào khu rừng yên tĩnh này, nhìn Từ Huyên đang đứng ở chính giữa khoảng đất trống kia, Dương Húc Minh bỗng thấy phức tạp.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người Từ Huyên, làm cho cô và quan tài bên cạnh trông rất quỷ dị.
Chiếc quan tài kia không phải là nằm thẳng, mà dựng đứng lên, đã vậy còn không có nắp, toàn bộ bên trong quan tài đều hướng về phía Dương Húc Minh. Dương Húc Minh trông thấy bên trong quan tài có một thiếu nữ đang nằm ... hay nói đúng hơn là đang đứng. Đôi mắt khép hờ, hai tay lặng lẽ đặt ngang bụng dưới, trông như đang ngủ. Đó là Ứng Tư Tuyết. Lại là một thuật thức nham hiểm độc ác trong thuật đuổi thi của nhà họ Dương, có thể để cho ác quỷ sống thay thân phận của người sống. Chỉ cần thời gian sống thay kéo dài liên tục trong một tháng, và trong một tháng này không bị người nào phát hiện, người bị sống thay sẽ triệt để chết đi. Còn ác quỷ kia, sẽ sống dưới thân phận người chết. Dù cho khuôn mặt của ác quỷ khác hoàn toàn với người chết đi, nhưng ở trong mắt người ngoài, ác quỷ đã trở thành người chết. Phương pháp phá giải nhanh nhất đó là cho một người không biết gì hết đi tìm con rối thay thế kia, sau đó mang con rối tới trước mặt của ác quỷ, như vậy có thể trực tiếp phá bỏ thuật này.
Chỗ khó thành công của thuật này nằm ở chỗ là làm thế nào để mê hoặc người nhà người bị thay trong vòng một tháng. Mặc dù sau khi thuật thức thành công, người nhà người bị thay sẽ coi ác quỷ thành người bị thay thế, nhưng khả năng giống như thôi miên này cũng có giới hạn. Một khi có hơn năm người thân và bạn bè của người bị thay thế cùng trông thấy ác quỷ, năng lực thôi miên kia sẽ bị mất đi hiệu lực. Cho nên năng lực này, hầu như chỉ có thể áp dụng được cho những người sống tách biệt với xã hội, có ít người thân. Đáng tiếc, Ứng Tư Tuyết ngày ngày ở nhà không ra ngoài lại chính là một người bị gạt ra ngoài lề xã hội như vậy...
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh nhìn Từ Huyên đứng chính giữa khu đất trống, chậm rãi nói. “Em tới rồi.”
Lời này rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì quá mức kịch liệt. Nhưng Từ Huyên trông thấy anh xuất hiện, lại cười đến rất vui vẻ. "Loại thời điểm này nên nói cái gì mới phải đây?”
Từ Huyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:
"Còn nhớ lần gặp mặt trước chị nói gì không? Chị bảo chị sẽ đích thân tới thế giới hiện thực gặp em.”
“Ừm, nói vậy chúng ta nên đổi lời dạo đầu rồi.”
Nói đến đây, Từ Huyên dừng một chút, sau đó cười hì hì nói, "Hì hì... A Minh, lại gặp nhau rồi."
"Lần này chị đã thực hiện được ước định lần trước, tự mình tới thế giới hiện thực gặp em.”
“Sao nào? Gặp được chị Huyên có phải rất vui không?”
Dương Húc Minh cười nói:
"Rất vui vẻ."
Anh đặt thanh Frostmourne trong tay xuống để sát bên người nói:
“Nhưng em muốn càng vui vẻ hơn.”
Ánh mắt Dương Húc Minh dán chặt vào Ứng Tư Tuyết nằm trong quan tài. Chú ý tới ánh mắt của Dương Húc Minh, Từ Huyên nhíu mày. "A? Muốn tìm chị đòi người?"
Cô mỉm cười, đưa tay chạm vào mặt của Ứng Tư Tuyết trong quan tài, nói:
“Chị trông dễ nói chuyện tới vậy à?”
Giữa đất trống, bầu không khí nhất thời trở nên bế tắc. Mấy giây sau, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu nói:
"Thả cô ấy đi, Từ Huyên. Chị thả cô ấy ra, chúng ta còn có chuyện cần nói.”
Dương Húc Minh bình tĩnh nói, trạng thái rất bình tĩnh, không sử dụng ngôn từ quá mức kịch liệt. Nhưng biểu tình u ám trên mặt kia cũng cho thấy được tâm trạng của anh không hề bình tĩnh như những gì đang thể hiện ra. Từ Huyên ở giữa đất trống cười hì hì nhìn anh, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của Ứng Tư Tuyết, nói. “Thả cô ta đi? A Minh, em thực sự quá phận rồi đó.”
“Lại bắt người ta thả hồ ly tinh đã cướp mất người đàn ông của mình đi, loại chuyện này sao chị có thể làm được?"
"Giả như bảy năm trước, em vì cứu chị mà chết thảm, bị giam ở bên bờ sông máu ròng rã bảy năm trời, không phải người không phải quỷ, không thấy được ánh sáng mặt trời, nhận đủ loại tra tấn dằn vặt.”
“Đợi đến khi em thật vất vả mới trở về được, lại phát hiện người vợ đã từng thề non hẹn biển, cũng chính là chị Huyên này của em đã biến thành vợ người khác, thậm chí ngay cả bụng của chị cũng đã bị người kia làm cho to ra.”
“Em bắt được kẻ đã cướp vợ của mình, kẻ đã cắm sừng em, khi em định giết kẻ đó, chị lại nhảy ra, bắt em thả người đã cắm sừng em đi... em sẽ cảm thấy thế nào?”
“Em sẽ thoải mái thả hắn ra sao?”
Từ Huyên cười đến rất vui vẻ, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng. Dương Húc Minh bị những lời này của Từ Huyên làm cho nghẹn lời. Anh cứng nhắc đứng ở nơi đó, không nói được một lời. Còn Từ Huyên thì hài lòng nhìn dáng vẻ cứng ngắc đó của anh, mỉm cười nói:
“Sao vậy? Không nói được nên lời à? A Minh, nếu đổi lại là em rơi vào hoàn cảnh này, em sẽ làm gì? Em sẽ vui vẻ để cho tên kia chạy đi sao?”
Dương Húc Minh im lặng nhìn Từ Huyên, hỏi:
“Vậy chị muốn thế nào? Chị thực sự muốn giết Ứng Tư Tuyết sao?”
Từ Huyên mỉm cười nhìn anh, lại đột nhiên đưa ra một chủ đề khác:
“Em đã đọc cuốn bí kíp thuật đuổi thi của nhà họ Dương rồi nhỉ?! Những bí thuật trên đó hẳn là em đã biết hết rồi đi!?”
Dương Húc Minh gật đầu. Từ Huyên mỉm cười nói, "Thế thì dễ nói chuyện rồi, nếu A Minh đã đọc cuốn bí kíp đó rồi, sẽ biết trong thuật đuổi thi của nhà họ Dương có một thuật dùng để che đậy trí nhớ, cùng một người có thể sử dụng hai lần trong đời.”
“Năm đó chú đã dùng thuật này cho em và dì, hiện tại chị có thể sử dụng thêm một lần nữa với em.”
“Chỉ cần chị dùng thuật này, em sẽ không còn ký ức gì về Ứng Tư Tuyết, Lý Tử hay là Ngô Tư gì đó nữa.”
“Trí nhớ của em sẽ quay trở lại quỹ đạo lần nữa, chỉ nhớ rõ hai người chúng ta từ nhỏ đến lớn tương thân tương ái, đồng thời sau này sẽ kết hôn với chị, sinh con, cùng nhau đi đến hết cuộc đời, mọi thứ sẽ quay trở lại đúng với quỹ đạo của nó, cũng không còn đau khổ gì nữa."
"Đây là điều chị Huyên muốn nói cho em nghe.”
Từ Huyên cười, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Em hiểu ý của chị chứ?!”
Dương Húc Minh siết chặt nắm đấm. Anh kinh ngạc nhìn Từ Huyên giữa đất trống, nhìn Ứng Tư Tuyết đang nằm yên lặng trong quan tài bên cạnh Từ Huyên.
Trầm mặc một hồi lâu, Dương Húc Minh từ từ nhắm mắt lại. "Không thể ...”
Dương Húc Minh lẩm bẩm, “Yêu cầu này của chị, em tuyệt đối không đồng ý.”
“Em đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện, đã bỏ lỡ quá nhiều người, bây giờ em, tuyệt đối sẽ không cho phép mình phạm sai lầm nữa.”
“Cho nên em tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu này của chị.”
Dương Húc Minh vô cùng nghiêm túc nói:
“Thời khắc này, sinh mệnh của em đã không còn thuộc về một mình em nữa rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận