Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 648: Chuyện nên làm

Trong lúc mơ hồ, Dương Húc Minh tựa hồ nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà trước đây anh chưa từng biết đến.
Giữa dòng nước mãnh liệt, cô gái nhảy xuống sông tự sát ra sức muốn tránh thoát anh, hô to:
“Đừng để ý đến chị.”
Cảnh tượng đó vô cùng quen thuộc.
Thì ra khi đó chị Huyên lại đáng yêu dễ thương tới thế, thậm chí còn có chút cố chấp quật cường, hoàn toàn không có chút cảm giác xấu xa gì của sau này.
Dương Húc Minh tiến lên phía trước một bước, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.
Trong căn biệt thự nơi ác quỷ loạn vũ, lệ quỷ tên Ngô Tiểu Tùng hưng phấn gầm thét, nổi bật giữa một đám lệ quỷ bạo loạn.
Một con mèo mun toàn thân đen nhánh lẳng lặng đứng trên bãi cỏ trong sân nhỏ, không có bất kỳ một con lệ quỷ nào có can đảm tới gần nó trong chu vi mười thước.
Bên cạnh mèo mun, ba Dương cả người máu me nằm trong vòng tay của vợ, biểu tình tuyệt vọng.
Người vợ dùng sức ôm chặt chồng trong ngực, với dưỡng nữ cũng toàn thân đẫm máu ở bên cạnh, hoàn toàn là một gia đình đã đi đến mạt lộ.
Chỉ còn lại tuyệt vọng thống khổ. Lệ quỷ Ngô Tiểu Tùng tạo lên toàn bộ chuyện này vui vẻ cười lớn, cũng không tham gia vào sự tàn phá do lũ ác quỷ bạo loạn gây ra. Nó hài lòng thưởng thức sự tuyệt vọng của người nhà này, ác độc châm chọc người đàn ông của ngôi nhà này đã xen vào việc của người khác. Thẳng đến khi, khí huyết sát khổng lồ nổ tung ngoài sân nhỏ, một thiếu niên với đôi mắt đỏ như máu dữ tợn đi tới. Lệ quỷ xung quanh bị khí huyết sát mãnh liệt cuộn trào trong người thiếu niên áp chế, làm cho bọn lệ quỷ cảm thấy bị áp đảo. Vì vậy bọn lệ quỷ tức giận rít gào, lao về phía thiếu niên đột nhiên xuất hiện như thể bị khiêu khích.
Nhưng một giây kế tiếp, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng xuất hiện. Đám ác quỷ trốn thoát từ tầng hầm, tất cả đều thê lương tru lên, thống khổ kêu thảm, bị thiếu niên hai mắt đỏ như máu dùng thủ đoạn tàn nhẫn không gì sánh được hành hạ.
Cho dù là ác quỷ cũng không thể nào thoát khỏi khí huyết sát mãnh liệt mà thiếu niên tỏa ra.
Mà Ngô Tiểu Tùng ở trong đó hét lên thê thảm nhất, có lẽ là vì nó là đầu đảng tội ác, nên được chăm sóc kỹ càng hơn. Thể nghiệm đáng sợ như thật như ảo, cùng sự tra tấn kép về thể xác và nội tâm làm cho tất cả đám ác quỷ kiêu căng khó thuần này rên rỉ thảm thiết. Kể cả khi đã trở thành ác quỷ cũng không thể chịu được. Nhưng thiếu niên với đôi mắt đỏ như máu kia lại giống như tập hợp những đao phủ ác độc nhất trong truyền thuyết, khéo léo sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để tra tấn hành hạ đám ác quỷ này.
Tựa hồ thiếu niên đó mới là ác quỷ bò ra từ địa ngục, chính thiếu niên đó mới là hợp thể tà ác đáng sợ nhất thế gian, chỉ cần giơ một ngón tay lên là vô sự tự thông lý giải được tất cả những thủ đoạn khiến người ta thống khổ tuyệt vọng...
Dương Húc Minh lẳng lặng chứng kiến cảnh tượng này, thâm tâm lại không hề cảm thấy có chút dao động. Anh lại đi về phía trước một bước, mọi thứ trong tầm lại biến hóa lần nữa. Anh trông thấy một căn phòng nhỏ u ám, bày một tế đàn nho nhỏ. Chính giữa tế đàn đặt một bé trai. Dường như đứa trẻ này vừa mới được sinh ra, trên người vẫn còn nước ối và vết máu lưu lại, dây rốn vẫn còn màu da, hiển hiên là vừa mới cắt. Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở trước tế đàn, nhìn đứa trẻ trước mặt, hai tay run run nói. "Ba thế hệ vất vả ... máu và nước mắt của hơn bốn mươi miệng ăn nhà họ Dương chúng ta là nền tảng ... rốt cuộc cũng đã hoàn thành...”
“Tĩnh Nhi, con có ích hơn bảy người anh trai của mình! Cũng mạnh hơn mười ba anh chị em của cha!”
“Kế hoạch ban đầu của tổ phụ là dự định trải qua năm đời mới có thể bồi dưỡng ra được mệnh cách chí âm chí sát tối cường này, không ngờ tới thế hệ của con đã hoàn thành được ... ”.
“Đứa trẻ này quá hoàn mỹ rồi ... hoàn mỹ hơn hai anh trai của nó, đây là sản phẩm gần nhất với kế hoạch của tổ phụ... Không phải! Không phải tiệm cận! Mà là hoàn mỹ!"
"Là hoàn mỹ! Tĩnh Nhi!”
Ông lão kích động xoay người, dùng sức nắm lấy bả vai người đàn ông đứng phía sau. So với ông lão râu tóc bạc trắng này rõ ràng đã rất già thì người con trai phía sau trông rất trẻ, đại khái chỉ mới hai mươi, nhìn giống cháu trai của ông ta hơn. Đối diện với sự tán thưởng của ba mình, Dương Tĩnh cười cười. Sau đó nói:
“Ba, nếu như đã hoàn thành, phần thưởng mà ba đã hứa với con ...”
“Được! Con muốn cái gì? Bất kể là cái gì cũng cho.”
“Con mèo mun tổ tông truyền lại... Con muốn nó!"
"Ha ha ha ha... Được! Cho con!”
Ông lão kích động vỗ bả vai con trai, nói:
“Có được đứa cháu trai này, nhà họ Dương chúng ta không còn cần con mèo kia để phòng bị người dẫn đường nữa rồi!”
“Từ hôm nay trở đi, nhà họ Dương chúng ta rốt cuộc cũng có thể hãnh diện thẳng lưng mà đi rồi.”
“Trốn trốn tránh tránh hơn một ngàn năm, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta tiêu diệt đám ngụy quân tử Nho giáo chính thống kia rồi!”
“Người dẫn đường thế hệ này ở Quảng Đông Phật Sơn, chờ chúng ta nuôi dưỡng đào tạo đứa trẻ này vài năm, sau đó giết đến Phật Sơn, tuyệt diệt người dẫn đường thế hệ này!”
“Sau đó ở trên đất Cửu Châu này, sẽ không còn ai có thể ngăn cản nhà họ Dương chúng ta được nữa!”
“Cha con chúng ta, rốt cuộc cũng hoàn thành được tâm nguyện của liệt tổ liệt tông, quang tông diệu tổ!"
Trong tiếng reo hò kích động của mình, ông lão triệu hoán ra một con mèo mun quỷ dị, để cho nó bám vào trên người con trai trẻ tuổi của mình. Điều này có nghĩa là quyền sở hữu mèo mun đã đổi chủ. Nhưng mèo mun lúc này đối với ông già đó mà nói, đã không còn tác dụng gì. Ông lão hưng phấn xoay người, nhìn về phía đứa trẻ trên tế đàn. Đứa trẻ vừa mới sinh ra, đến mắt còn chưa kịp mở, chưa thể phản ứng với thế giới bên ngoài, đã bị tiếng cười to của ông lão hù dọa, khóc không ngừng. Ông lão lại hoàn toàn không để ý, chỉ kích động nói:
“Đưa đao cho ta! Tĩnh Nhi, chúng ta nhanh bắt đầu thôi!”
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể phụt... Ách a a a ! “.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ trong miệng ông lão phát ra. Cậu con trai trẻ tuổi phía đằng sau đâm cây đao vào sau lưng, không ngừng đẩy thân thể ông lão về phía trước. Cuối cùng, mạnh mẽ đóng đinh người cha già của mình ở trên tường. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua mô cơ thể và trái tim đang đập, khiến dòng máu nóng đỏ không ngừng phun ra. Trái tim đã bị đâm một lỗ sâu hoắm, người bình thường hẳn đã chết từ lâu rồi. Nhưng ông lão này vẫn có thể ôm lấy, tức giận quay đầu, nhìn về phía con trai ở đằng sau. Đôi mắt trợn tròn, biểu tình dữ tợn giống như một con sư tử đang giận dữ. Chỉ là sự giận dữ kinh khủng này dường như là bất lực trong tình huống này. Ông lão khó tin hô:
“Tĩnh Nhi! Con đang làm cái trò gì vậy?!”
Trong ánh sáng u ám, cậu con trai trẻ tuổi lặng lẽ rút thanh đao thứ hai ra, nói.
“Làm chuyện mà một người cha nên làm ...”
Nói rồi, người con trẻ tuổi giơ thanh đao thứ hai lên, dùng sức vung lên... Phốc...
Trong vũng phun tung tóe máu, một đầu người râu tóc bạc phơ bay ra. Chứng kiến cảnh tượng này, thâm tâm bình tĩnh của Dương Húc Minh cuối cùng cũng nổi lên chút sóng lớn. Anh kinh ngạc nhìn người con trẻ tuổi đi tới trước tế đàn, dịu dàng ôm lấy đứa bé đang khóc trên tế đàn xuống. Đứa bé dính phải máu ấm, khóc lớn tiếng hơn. Tuy nhiên người con trẻ tuổi chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, ném đao đi, ôm đứa trẻ chậm rãi đi ra ngoài. Cuối cùng biến mất khỏi phòng tối.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận