Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 614: Nghĩa địa công cộng

Cái gọi là hỏa hoạn sân sau, chắc chính là trạng thái lúc này của Dương Húc Minh.
Chú thích, hậu viện khởi hỏa nghĩa là hỏa hoạn sân sau, thường chỉ những mâu thuẫn, tranh chấp nội bộ. Hết chú thích.
Đồng thời anh còn phải đi khắp nơi cứu hỏa.
Chuyện của Tiểu Tư vẫn chưa giải quyết xong, bên kia xuất hiện manh mối cho thấy Từ Huyên đang quấy phá, Dương Húc Minh cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi.
Không sai, anh hoài nghi chuyện của Vương Linh kia là do Từ Huyên đang quấy phá.
Dù sao lần trước anh tới thực tập, kẻ biết anh, đồng thời còn quấy phá, dường như chỉ có Từ Huyên rồi.
Chẳng lẽ lại có nữ quỷ mới xuất hiện nữa sao!?
Hơn nữa kể từ lần cuối gặp nhau, cũng không còn tin tức gì từ Từ Huyên.
Dương Húc Minh cảm thấy chị ấy chắc chắn đang chuẩn bị âm mưu lớn nào đó, hơn nữa ba Vương Linh nói, Vương Linh bắt đầu hôn mê từ hai tháng trước.
Đoạn thời gian đó, vừa hay chính là thời điểm Dương Húc Minh trở lại từ chỗ Vương Quan Doanh.
Tuy anh không rõ Từ Huyên rốt cuộc đang chuẩn bị cái gì, nhưng nếu phát hiện manh mối, nhất định phải ngăn chặn càng sớm càng tốt.
Từ Huyên khác với những lệ quỷ khác, chị ấy hiểu rõ Dương Húc Minh, chị ấy biết hết mọi nhược điểm của Dương Húc Minh.
Nếu như mặc kệ chị ấy không lo, đợi lúc chị ấy giết tới, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Đi nhà cầu xong, Dương Húc Minh qua điện thoại trao đổi những khám phá mới với Ứng Tư Tuyết đang ở nhà.
Ứng Tư Tuyết cũng đề nghị anh giải quyết vấn đề của Tiểu Tư trước, sau đó mới đi xử lý rắc rối của Vương Linh.
Giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi.
Dương Húc Minh cùng hai nữ học sinh lần nữa trở lại phòng học đi học.
Tòa nhà giảng dạy yên tĩnh lại trở nên sôi động.
Trong giờ nghỉ trưa, Cố Văn và Doãn Lộ đều đang hỏi thăm chuyện về em trai của Quỷ bút tiên kia, nhưng tạm thời còn không có tiến triển.
Dương Húc Minh cũng không gấp.
Quỷ bút tiên kia cũng không nguy hại gì lớn.
Dù sao đối phương tồn tại ở trong trường này lâu như thế, nhưng vẫn không làm tổn thương bất cứ một học sinh nào, cho đến sau khi Tiểu Tư cùng Dương Húc Minh tới, nó mới muốn giết Cố Văn cùng Doãn Lộ.
Chắc chắn có quan liên tới Dương Húc Minh hoặc là Tiểu Tư.
Cho nên căn nguyên của vấn đề, cuối cùng vẫn ở trên người Tiểu Tư.
Buổi chiều sau khi tan học, Dương Húc Minh mang theo Cố Văn cùng Doãn Lộ rời khỏi trường, đi đến nghĩa địa công cộng.
Lúc này đây bọn họ không đi nghĩa địa công cộng núi Hoa Mai, mà là đi một nghĩa địa công cộng khác tọa lạc ở rìa thành phố tại Lục Bàn Thủy.
Nghĩa địa công cộng này nằm cạnh con đường vành đai bên ngoài, xung quanh toàn là núi non cằn cỗi, chỉ có một vài con đường hoang vắng hơn nhiều so với núi Hoa Mai nằm trên trục giao thông huyết mạch.
Đồng thời bởi vì đây là nghĩa địa công cộng mới xây dựng mấy năm gần đây, người chết được hạ táng chỗ này còn chưa nhiều.
Thời điểm bọn Dương Húc Minh đến nơi này, trời đã tối rồi.
Nhìn những hàng bia mộ màu đen nối tiếp trên núi, hai nữ sinh đều có chút căng thẳng.
"Dương... thầy Dương..."
Hai cô căng thẳng hỏi, "Đã tới đây rồi, thầy có thể nói cho chúng em biết phải làm gì không !?"
Nhìn nghĩa địa công cộng quạnh quẽ dưới màn đêm đen kịt, khiến cho hai cô sợ hãi đến mức nổi da gà.
Dương Húc Minh rất bình tĩnh, dẫn hai người đi thẳng đến trước mộ bia.
"Đừng gấp, gần tới rồi đây."
Bọn họ bắt đầu leo cầu thang.
Cầu thang rất dài, còn kéo dài đến sườn núi.
Mà hai bên cầu thang, là những tấm bia mộ màu đen dày đặc.
Trong núi vào ban đêm không có ánh đèn, chỉ có ánh đèn sáng trong phòng của người canh mộ ở chân núi.
Dương Húc cẩn thận xác định hết khu vực này đến khu vực khác, cuối cùng dẫn hai cô tìm được mục tiêu.
"Được rồi, ở ngay chỗ này."
Dương Húc Minh đưa ngón tay chỉ bia mộ trước mắt nói.
Trong bóng tối, hai cô bé không thể nhìn rõ dòng chữ trên bia mộ.
Cố Văn mở ra chế độ Đèn pin trên điện thoại, lúc này mới thấy rõ chữ viết cùng di ảnh của người chết trên bia mộ.
Ngô Tư...
Ngay khi nhìn thấy cái tên này, tay của Cố Văn chợt run lên, suýt chút nữa làm rớt điện thoại.
Hai cô hoảng sợ nhìn về phía Dương Húc Minh bên cạnh, đã thấy Dương Húc Minh bình tĩnh mở chiếc túi vải đỏ trên lưng, rồi lấy đồ từ bên trong ra ngoài.
"Thầy Dương!" Cố Văn hoảng sợ nói rằng, "Ngôi mộ này... ngôi mộ này..."
"À... Không sai, là mộ của Tiểu Tư, " Dương Húc Minh nói rằng, "Tro cốt của cô ấy chôn ở trong này."
Nói xong, Dương Húc Minh chậm rãi đặt đồ vừa lấy ra trước bia mộ.
Cắm trước bia mộ ba cây hương, đặt hai cây nến tang một trái một phải.
"Cơ hội hiếm có, cứ cúng tế cô ấy một chút."
Dương Húc Minh nói rằng, "Nếu hai em đã đắc tội cô ấy, không bằng dập đầu bái cô ấy hai cái, nói không chừng cô ấy sẽ tha thứ cho hai em."
Hai nữ sinh quay mặt nhìn nhau, "Thực sự... hữu dụng không thầy?"
Phương pháp này sao nghe vớ vẩn như thế!
Dương Húc Minh thấy dáng dấp nửa tin nửa ngờ của hai cô, anh bật cười, "Đương nhiên là giả, nếu như dập đầu hai cái có thể khiến cho cô ấy bỏ qua cho hai em, vậy cô ấy cũng quá dễ nói chuyện rồi."
Dứt lời, Dương Húc Minh đốt nến tang màu trắng cùng ba cây hương y, anh nói rằng.
"Tiểu Tư à Tiểu Tư, em có rảnh không, chúng ta gặp mặt đi."
Anh nói, "Chắc em đang ở gần đây đúng không !?"
Anh quan sát xung quanh, muốn từ trong bóng đêm tìm được thiếu nữ váy trắng ôm quyển nhật ký quần trắng kia.
Nhưng anh thất vọng rồi.
Nghĩa địa trong bóng tối không xuất hiện bất kỳ quỷ mị nào, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Dương Húc Minh nhìn thoáng qua, chắc là ai đó đi cúng tế người thân chuẩn bị quay về?
Anh không có quá để ý.
Nhưng sau khi đôi bên rút ngắn khoảng cách, anh đột nhiên nghe được giọng của Vương Trấn.
"Ôi chao? Dương Húc Minh? Sao anh lại ở chỗ này?"
Dương Húc Minh lúc này mới xoay người lại nhìn đối phương, có chút kinh ngạc, "Anh Vương?"
Trong bóng tối, bởi vì khoảng cách của đôi bên khá xa, anh thấy không rõ khuôn mặt của đối phương.
Nhưng giọng nói này chắc chắn là của Vương Trấn.
Mà từ góc nhìn của Vương Trấn, Dương Húc Minh đứng trước bia mộ được ánh nến chiếu sáng là thứ dễ thấy nhất trong nghĩa địa.
Anh tò mò đi qua, nói rằng, "Đêm hôm khuya khoắt anh tới nghĩa địa làm gì?"
Theo Vương Trấn tới gần, Dương Húc Minh rốt cục thấy rõ khuôn mặt của gã ta, vì vậy bèn nói: "Chẳng phải anh cũng giống như vậy sao? Nghĩa trang tối đen như mực? Không cần đi làm sao?"
Vương Trấn mặc cảnh phục với vẻ mặt đầy chán ghét, "Chẳng lẽ cảnh sát không có thể tan tầm nghỉ ngơi sao?"
Vương Trấn đi tới bên cạnh Dương Húc Minh thấy được học sinh Cố Văn cùng Doãn Lộ mặc đồng phục, có chút ngạc nhiên, "Ôi chao? Hai em này... sao chú em lại bắt đầu lừa gạt nữ sinh rồi."
Dương Húc Minh không nói, "Em dẫn hai em này tới cúng tế một người bạn cũ mà thôi, anh Vương nói vậy là có ý gì chứ... em trông giống như bọn buôn người sao?"
Vương Trấn cười ha ha nói: "Anh sợ chú em học xấu thôi."
Nói xong, anh nhíu nhíu mày, "Cuối cùng cũng thoát khỏi bóng tối rồi?"
Ý của Vương Trấn là chỉ bóng tối chuyện bạn gái qua đời.
Dương Húc Minh cười khổ nói, "Chuyện này... nói thế nào nhỉ... cứ coi là vậy đi..."
Vương Trấn vỗ vai anh một cái, "Như vậy không tốt sao? Đàn ông đàn ang, nên sống đỉnh thiên lập địa, không cần vì một phụ nữ đòi sống đòi chết... ừ, mộ của Phạm Chí Cương thực ra cũng ở nơi đây, em đến để thăm mộ hắn sao?"
"Thằng nhóc đó không có người thân, ngoại trừ anh ra, chắc cũng chỉ có em sẽ đi thăm mộ hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận