Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 600: Ăn

Tay run run để điện thoại di động xuống, cảm xúc của Cố Văn lúc này mới tỉnh táo lại được một chút.
Cô nắm lấy tay bạn cùng phòng, thì thào nói.
“Có lẽ con quỷ kia muốn dùng thủ đoạn này để chia rẽ chúng ta, muốn chúng ta nghi vấn thầy Dương, như vậy nó có thể vừa lòng đẹp ý hại được chúng ta rồi."
Doãn Lộ hốt hoảng nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
"Thế nhưng con quỷ kia lại đưa chúng ta đến nơi đáng sợ này, chẳng phải trực tiếp giết chúng ta sẽ tốt hơn sao. Tại sao lại phải tốn công tốn sức thế này để lừa gạt chúng ta."
Cố Văn nhìn Doãn Lộ, nghiêm mặt nói: "Lộ Lộ, ý cậu là thầy Dương thấy ấy."
"Không phải, mình không có hoài nghi gì thầy Dương cả !"
Doãn Lộ lẩm bẩm nói:
"Ý mình là, tại sao con quỷ kia không trực tiếp ra tay giết chúng ta? Còn phải tạo ra con quái vật giống y hệt như thầy Dương để làm cái gì?”
"Còn nữa, Văn Văn à, cậu còn nhớ không? Thầy Dương nói, bên cạnh thầy ấy có một con lệ quỷ rất là kinh khủng, nếu như con quỷ quấn lên chúng ta là con quỷ mà thấy ấy gặp được kia, vậy thì cả ba chúng ta chết chắc rồi...”
Doãn Lộ nhìn Cố Văn, miễn cưỡng cười, "Nếu vậy tại sao con quỷ này lại quanh quẩn bên cạnh thầy Dương, là muốn hại thầy Dương sao, đồng thời cũng muốn hại luôn chúng ta người có tiếp xúc với thầy Dương sao?”
"Ngay cả cái nơi kỳ lạ này cũng chứa đầy những thứ liên quan đến thầy Dương..."
"Tờ báo ghi lại cái chết bi thảm của thầy Dương, một con quái vật trông giống hệt thầy Dương..."
"Con quỷ đó đã làm tất cả những điều này, không đơn thuần chỉ là để dọa cho chúng ta sợ đúng chứ? Nếu thật sự muốn làm cho chúng ta sợ, trực tiếp đổi tin lại thành cái chết của hai chúng ta, để quái vật biến thành dáng vẻ của tớ hoặc cậu, chẳng phải như thế sẽ thu được hiệu quả mạnh hơn sao?”
Lời này của Doãn Lộ làm Cố Văn mở to mắt.
"Lộ Lộ, ý của cậu là..."
Doãn Lộ khẩn trương nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
"Tớ nghĩ chúng ta không phải là mục tiêu hàng đầu của con quỷ kia, nếu chỗ này thật sự được sử dụng để hại người, vậy thì chắc chắn mục tiêu hàng đầu của nó không phải là chúng ta, cho nên quái vật mới không phản ứng với chúng ta.”
Cố Văn lập tức hiểu được ý của bạn cùng phòng, “Ý của cậu là thầy Dương cũng có mặt ở đây? Vậy là bây giờ thầy ấy đang ở đâu đó trong tòa nhà dạy học này? Mục tiêu muốn giết hàng đầu của lệ quỷ kia là thầy Dương? Còn chúng ta chỉ là bổ sung?”
“Cho nên chúng ta mới không có trực tiếp đối mặt với lệ quỷ và quái vật? Bởi vì những thứ kinh khủng đó đều đang hướng về phía thầy Dương? Hiện tại thầy ấy mới là người gặp nguy hiểm nhất?”
Doãn Lộ cười khổ gật đầu, “Nhưng một khi thầy Dương chết rồi, chúng ta chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của con quỷ kia.“.
Cố Văn nuốt nước bọt, "Đi tìm thầy Dương sao? Theo tớ thì không nên kéo chân thầy ấy, cứ trốn ở trong phòng học này chờ thầy ấy đánh bại quỷ rồi đến cứu chúng ta?”
Cố Văn vừa mới dứt lời, ở trong tòa nhà dạy học lại đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai hoảng sợ của một nữ sinh.
"A!"
Tiếng hét chói tai thê lương kia vang lên bên tai hai người, làm cho cả hai giật mình.
"Thanh âm này...”
"Rất quen thuộc...”
Cả hai quay sang nhìn nhau, nuốt nước bọt.
“Là giọng của cậu!” Hai người trăm miệng một lời nói.
Nói xong, cả hai đều ngẩn người ra.
Hai cô gái chợt ý thức được điều gì đó, nhanh chóng di chuyển đến chỗ cửa sổ của phòng học, núp sau cửa sổ thăm dò cảnh tượng bên trong nhà dạy học.
Sau đó, họ đã thấy được.
Tòa nhà giảng dạy của trường họ có cấu trúc sân vườn hành lang.
Từ trên cao nhìn xuống, tổng thể giống như chữ điền.
Giữa khe hở, là sân vườn.
Mà trên nét của chữ điền, lần lượt là những dãy phòng học.
Phòng học mà cả hai đang đứng là đường quẹt ngang ngoài cùng của chữ điền, từ cửa sổ bên ngoài có thể trông thấy được toàn bộ nội thành Lục Bàn Thủy.
Mà cửa sổ bên trong, có thể trông thấy được hành lang và dãy phòng học đối diện.
Lúc này, ở dãy phòng học đối diện, một bóng người đầy máu xuất hiện bên trong đó.
Đối phương đứng ở cửa phòng học đối diện, biểu tình hung hãn dữ tợn nhìn về phía bên này, như thể đã trông thấy được hai nữ sinh ở trong phòng học.
Làn da trắng bệch, khuôn mặt đáng sợ, khắp người toàn là máu, hiện tại giống như một thi thể chết thảm.
Khoảnh khắc Cố Văn trông thấy được thân ảnh trắng bệch kia, đối phương đột nhiên quay người, lao vào phòng học phía sau, biến mất.
Tuy chỉ nhìn thoáng kia, nhưng Cố Văn cảm xúc có thể nhận ra dáng vẻ của thi thể kia.
“Lộ Lộ, thứ kia trông giống hệt cậu...”
Cố Văn hoảng hốt nói.
Mà Doãn Lộ cũng hoảng sợ quay sang nhìn Cố Văn, nói: “Nhưng tớ trông thấy con quái vật đó rõ ràng mang mặt của cậu mà...”
Trong phòng học, hai nữ sinh hoảng sợ nhìn nhau, hoàn toàn bị tình hình trước mắt làm cho bất ngờ.
Đúng lúc này....
Lạch cạch ! lạch cạch ! lạch cạch !
Tiếng bước chân quỷ dị, chậm rãi vang lên trong hành lang.
Đã vậy còn cách chỗ bọn họ đứng không xa, ngay ở trong tầng này của bọn họ!
Con quái vật kia đã quay trở lại!
Hai nữ sinh trong phòng học hoàn toàn hoảng loạn.
Cả hai nhìn ra ngoài, lại nhìn ra đằng sau, hoàn toàn không tìm ra được bất cứ biện pháp nào để trốn đi.
Nếu từ đây đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị quái vật ở hành lang trông thấy.
Coi như con quỷ kia quỷ hiện tại chỉ muốn giết Dương Húc Minh, nhưng nếu phát hiện được ra hai người bọn họ, khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ đi?
Cố Văn bỗng nhiên cắn răng một cái, chạy về phía cửa sổ bên ngoài, nói: "Chúng ta nhảy xuống từ chỗ này đi!”
Cố Văn trực tiếp leo lên bệ cửa sổ nói:
"Nhảy xuống, sau đó chạy thật nhanh, tìm một chỗ an toàn rồi trốn đi, có lẽ là tiếng hét chói tai vừa rồi của chúng ta đã làm cho quái vật quay trở lại.”
Doãn Lộ giật mình: “Nhưng chỗ này là tầng ba đó!”
Doãn Lộ khó tin, nói:
“Nhảy xuống sẽ không chết chứ?”
Cố Văn trực tiếp cắn răng đáp: “Nhiều nhất là ngã gãy chân thôi!”
Nói xong, hai tay Cố Văn lập tức nắm lấy mép cửa sổ, thả người xuống dưới, biến mất khỏi tầm mắt của Doãn Lộ.
Ngay sau đó, bên dưới vang lên một tiếng phịch.
Hiển nhiên, là Cố Văn đã nhảy xuống.
Trong phòng học dơ bẩn cũ kỹ quỷ dị chỉ còn dư lại một mình Doãn Lộ.
Ở hành lang phía sau, tiếng bước chân quỷ dị kia vẫn đang tiến lại gần.
Lạch cạch ! lạch cạch ! lạch cạch !
Đã tiến tới rất gần rồi.
Khoảng tầm một phút nữa là đối phương đã đi được đến cửa của phòng học này.
Ý thức được điều này, Doãn Lộ vội muốn khóc.
Cô chỉ có thể học theo Cố Văn, bò lên trên bệ cửa sổ, sau đó dùng hai tay nắm lấy mép cửa sổ thả người xuống dưới.
Hai chân lơ lửng làm cho Doãn Lộ vô cùng sợ hãi.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả là tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài.
Giữa không trung, Doãn Lộ cắn răng một cái, trực tiếp nhắm mắt lại thả hai tay ra.
Thân thể bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
Sau đó!
Phịch!
Một tiếng động vang lên, Doãn Lộ cảm giác như mình vừa rơi xuống bãi cỏ mềm.
Mặc dù cũng rất đau, nhưng dễ chịu hơn là té trên sàn nhà nhiều.
Thế nhưng bên ngoài cửa sổ chỗ này là bãi cỏ sao?
Từ khi nào bên ngoài nhà dạy học của bọn họ có bãi cỏ vậy?
Doãn Lộ phủi chân đứng dậy, khốn đốn nhìn Cố Văn bên cạnh: “Văn Văn, cậu...”
Doãn Lộ vừa mở miệng đã bị Cố Văn cực kỳ hoảng sợ bịt miệng lại.
Lúc này Doãn Lộ mới nhận ra xung quanh mình có điều gì đó bất thường.
Trên bãi tập cách họ không xa, có vô số bóng đen đang đứng ở đó.
Những bóng đen này đều mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, sắc mặt trắng bệch, biểu tình dại ra, giống như thi thể.
Dưới bầu trời đỏ rực kỳ lạ, những bóng đen quái quỷ đứng trên bãi tập đều không nói một lời, mặt không có chút cảm xúc nào nhìn hai người bọn họ.
Đôi mắt trống rỗng và vô thần đó làm cho Doãn Lộ tê cả da đầu.
Không phải trên bãi tập trống không sao? Sao lại có nhiều người như thế này?
Đã thế những người này, tại sao tất cả đều đang nhìn về phía bọn họ?
Toàn thân Doãn Lộ cứng đờ.
Thế nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra chỗ không đúng.
Những bóng đen đứng trên bãi tập không phải đang nhìn về phía các cô, mà là đang nhìn về phía bóng đen đang ngồi trên bục chào cờ.
Trên bục chào cờ cách đó không xa, nơi hiệu trưởng thường phát biểu, có một bóng đen khôi ngô ngồi ở trên đó.
Bóng đen ngồi ở chỗ đó, mặt hướng về phía thao trường, đưa lưng về phía hai người bọn họ, cúi đầu, đầu không ngừng di chuyển như thể đang gặm thứ gì đó.
Trên bãi tập yên tình, Doãn Lộ nghe được tiếng nhai rau ráu làm cho người khác rùng mình.
Mà điều khiến cho cô sợ nhất là trong tay quái vật kia hình như đang ôm một nữ sinh?
Tựa hồ là cảm giác được tầm mắt của các cô, bóng đen ngồi trên bục chào cờ quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ.
Doãn Lộ và Cố Văn đều đã trông thấy rõ khuôn mặt của đối phương,
Mặt mũi tái nhợt, hốc mắt trũng sâu giống như đã lâu không được nghỉ ngơi.
Mặc dù bên miệng tất cả đều là máu, trong miệng còn đang gặm nhấm một miếng thịt đẫm máu, nhưng người kia không nghi ngờ gì nữa, là Dương Húc Minh?
Khoảnh khắc hai bên đối diện, con quái vật trên bục chào cờ nở nụ cười.
“Là Văn Văn và Lộ Lộ !“.
Quái vật máu me đầy mặt cười đến rất vui vẻ, “Bảo sao tìm mãi cũng không thấy các em đâu, thì ra các em ở chỗ này à.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận