Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 594: Doãn Lộ

Thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh.
Theo tiếng chuông tan học vang lên, bên trong tòa nhà dạy học nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Các học sinh nhao nhao đổ ra khỏi lớp, ra tới bên ngoài hành lang, hít thở không khí trong lành mới mẻ ở bên ngoài.
Những âm thanh trò chuyện, tiếng động ồn ào, và cả những bóng lưng của đám học sinh nghịch ngợm truy đuổi chơi đùa làm cho tòa nhà dạy học trở nên hết sức vui vẻ huyên náo.
Trong không khí huyên náo như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt của Doãn Lộ lại lộ ra khẩn trương nhìn quanh bốn phía, có chút cảm giác nghi thần nghi quỷ.
Cô không muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại không thể nhịn thêm lâu hơn được nữa.
Vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết nhu cầu bài tiết, sau đó lại vội vàng rời đi.
Bị ảnh hưởng bởi chuyện kinh dị ngày hôm qua, làm cô nảy sinh ra sợ hãi nhà vệ sinh nơi xuất hiện rất nhiều trong các bộ phim kinh dị, vì vậy Doãn Lộ không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua ở trong ký túc xá, làm cho cô càng không dám bước vào trong nhà vệ sinh.
Hiện trông thấy học sinh di chuyển khắp nơi, nhưng cô vẫn hoảng sợ và lo lắng như cũ, như thể trong đám người sẽ đột nhiên xuất hiện một gương mặt quỷ dị...
“Doãn Lộ.”
Một giọng nói vang lên, khiến cho thân thể Doãn Lộ cứng đờ.
Cô đứng cứng ngắc tại chỗ, hoảng sợ nhìn về phía sau.
Lúc này mới phát hiện ra, người gọi mình cách đó không xa vậy mà lại là vị giáo viên thực tập mới tới kia?
Dương Húc Minh?
Nếu như là trước ngày hôm qua, chắc chắn Doãn Lộ sẽ cười đùa nói chuyện với đối phương vài câu.
Còn hiện tại Doãn Lộ hoàn toàn không có tâm trạng để cười đùa.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, rồi mới nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Thầy... thầy Dương ạ.”
Mặt Doãn Lộ tái mét lên tiếng chào hỏi, nói: “Có chuyện gì không ạ?”
Đứng cách cửa nhà vệ sinh không xa, Dương Húc Minh đi về phía của Doãn Lộ, nói: “Sắc mặt của em kém quá.”
Trên hành lang, Dương Húc Minh quan sát biểu tình của cô bé trước mắt, giống như một giáo viên bình thường đang quan tâm đến học sinh của mình, hỏi: "Em bị ốm à?"
Trên mặt Doãn Lộ lộ ra nụ cười gượng gạo: “Dạ không, tại tối qua em ngủ không được thôi ạ.”
“Vậy Cố Văn đâu? Sao hôm nay em ấy lại không đi học?” Dương Húc Minh tiếp tục đặt câu hỏi: “Cố Văn xin nghỉ bệnh, là nghỉ bệnh gì? Là cảm mạo hay là bệnh gì khác?”
Dương Húc Minh tỏ vẻ rất ân cần, lo lắng cho học sinh của mình.
Tuy nhiên dáng vẻ ân cần này của Dương Húc Minh lại làm cho Doãn Lộ càng thêm khẩn trương.
“Không... không phải thế đâu ạ! Cố Văn không sao! Cố Văn không sao cả!"
Doãn Lộ nói xong, thậm chí còn có xúc động muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng ngay tại lúc cô quay người lại, Dương Húc Minh trực tiếp bắt lấy tay cô: “Em chờ một lát đã ... Hả?!”
Ngay lúc nắm lấy cánh tay của Doãn Lộ, Dương Húc Minh lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cánh tay của cô gái trước mặt cứng ngắc, lạnh như băng, như thể đang nắm lấy một khối băng vậy.
Cảm giác lạnh như băng này còn nghiêm trọng hơn của Cố Văn ngày hôm qua.
Dương Húc Minh lập tức ý thức được tính cấp bách của vấn đề.
“Tay của em sao thế này?” Dương Húc Minh nhíu mày hỏi: “Sao lại giống với Cố Văn ngày hôm qua vậy? Tối hôm qua bọn em gặp phải chuyện gì sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là gặp phải thứ đồ gì không sạch sẽ rồi không?”
Chứng kiến dáng vẻ chim sợ cành cong này của Doãn Lộ, Dương Húc Minh cảm thấy không cần phải dò xét gì nữa.
Dù sao chắc chắn tối hôm qua đối phương đã gặp phải thứ gì đó, nếu không thì sẽ không thể nào như thế này được.
Lời nói đi thẳng vào vấn đề này của Dương Húc Minh, làm cho Doãn Lộ lập tức mở to mắt nhìn.
“Thầy Dương...”
Doãn Lộ không thể tin nổi nói: “Sao thầy lại biết !”
Dương Húc Minh thở dài, "Hôm qua khi gặp Cố Văn, tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng không nghĩ tới mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy... Em nói đi, tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Em đến cùng là đã nhìn thấy cái gì? Mà lại sợ hãi thành ra thế này?”
“Còn có, chuyện gì đã xảy ra với Cố Văn vậy? Em ấy thực sự ngã bệnh rồi sao?”
Câu hỏi của Dương Húc Minh lại càng làm cho Doãn Lộ căng thẳng hơn.
“Thầy... thầy Dương à... Tại sao thầy lại biết những thứ này...”
Doãn Lộ khó tin nhìn Dương Húc Minh, nói:
“Chẳng lẽ thứ tối hôm qua là thầy... là thầy làm sao? Thầy biết Cố Văn định làm gì thầy, cho nên... cho nên...”
Doãn Lộ sợ hãi.
Dương Húc Minh im lặng buông cánh tay Doãn Lộ ra, nói: “Cho nên cái búa, trong đầu của em đang nghĩ cái gì vậy? Nếu thật sự là thầy giở trò quỷ, thầy còn cần hỏi em à?”
“Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho thầy biết đi, nếu như em không nói cho thầy biết, đến thần tiên cũng không cứu được các em đâu.”
Dương Húc Minh làm cho tình huống trở nên nghiêm trọng.
Doãn Lộ nghe xong lời này của anh, lập tức sợ hãi, vội vàng cầu cứu.
“Thầy Dương à, thầy nhất định phải giúp em...”
“Cho nên đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Em phải nói thì thầy mới biết được chứ?”
Dương Húc Minh cảm thấy đầu đau.
“Nếu em không nói tình huống của em cho thầy biết, thì sao thầy có thể giúp cho em được.”
Lúc này Doãn Lộ mới ý thức được bản thân không ổn, vội vàng kéo Dương Húc Minh vào trong góc phòng.
Sau đó khẩn trương nhìn xung quanh, như thể đang quan sát xem có ai theo dõi mình không, như một đặc vụ tình báo chuyên nghiệp.
Thái độ thận trọng này làm cho Dương Húc Minh không biết nói gì cho phải.
Tuy nhiên điều này cũng cho thấy Doãn Lộ đã bị dọa cho sợ đến mức nào.
Xem ra lệ quỷ giày vò bọn họ kia, ra tay rất nhanh...
Hôm qua mới có dấu hiệu, ban đêm đã động thủ rồi?
Sau khi nghe Doãn Lộ kể lại mọi chuyện xong, Dương Húc Minh mới biết được tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...
Thời gian, quay trở lại hai giờ sáng tối hôm qua.
Doãn Lộ đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng cảm thấy bên giường có người, thế là mở mắt.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt hết, chỉ có ánh trăng chiếu vào ban công, mang đến cho phòng ngủ bốn người một chút tia sáng.
Hai người bạn cùng phòng đang ngủ say như chết, nhưng ngay tại bên giường Doãn Lộ, có một bóng người đứng ở đó.
Dưới ánh sáng mờ ảo, thứ Doãn Lộ nhìn thấy chính là khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của Cố Văn.
Doãn Lộ thấy vậy hoang mang lắm, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Đối với câu hỏi của Doãn Lộ, phản ứng của Cố Văn không thích hợp một chút nào.
Cố Văn khẩn trương nhìn sang hai người bạn cùng phòng ở giường bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nói: “Cậu mặc quần áo vào trước đi, rồi ra đây tớ nói cho cậu nghe.”
Doãn Lộ trở mình, lười biếng nói: “Thôi khỏi, sáng mai còn phải đi học, muộn như thế này sao cậu còn không ngủ, muốn tu tiên sao?”
Nhưng Doãn Lộ vừa trở mình một cái, Cố Văn lập tức bắt lấy cô, vô cùng lo lắng nói.
“Nhanh lên nào! Đừng ngủ nữa!"
Mặc dù thanh âm của Cố Văn đã ép tới rất thấp, nhưng sự kinh hoàng và sợ hãi trong giọng nói của Cố Văn vẫn truyền sang phía của Doãn Lộ.
Doãn Lộ ngồi dậy, kì quái hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lúc này cô mới ý thức được chỗ kỳ quái của bạn cùng phòng đêm nay.
Nhưng Cố Văn vẫn tiếp tục lo lắng nhìn phòng ngủ trước mặt rồi nói: “Nhanh lên nào! Ra ngoài rồi nói tiếp!”
Doãn Lộ chỉ có thể không tình nguyện mặc quần áo vào, định rời đi cùng với Cố Văn.
Nhưng ngay tại lúc cô đang mặc quần áo, bạn cùng phòng ở giường bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Nghe được âm thanh này, thân thể của Cố Văn như kiến bò trên chảo nóng bỗng nhiên cứng đờ.
Sau đó ngay tại lúc Doãn Lộ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Cố Văn trực tiếp kéo ra khỏi giường, lao ra khỏi cửa.
Tiếng bước chân dồn dập, vang lên trong phòng ngủ u ám, vô cùng chói tai.
Nhưng tiếng bước chân chói tai này vậy mà lại không thể đánh thức được hai người bạn cùng phòng kia, hô hấp của hai người họ vẫn trầm thấp mà gấp rút như cũ.
Sau khi Doãn Lộ được Cố Văn kéo chạy ra khỏi phòng ngủ, cả hai đứng ở hành lang ký túc xá trống trải.
Doãn Lộ nhìn bạn cùng phòng bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Sắc mặt Cố Văn lại tái nhợt, nắm chặt tay cô nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Không thể ở lại lâu hơn được nữa!”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong tòa nhà tất cả đều là quỷ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận