Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 595: Tay của em

"Cả tòa nhà đều là quỷ?"
Dương Húc Minh lặp lại lời này, khẽ nhíu mày.
“Sao có thể như vậy được? Tại sao Cố Văn lại nói như thế? Có lẽ nào em ấy nhận thức sai rồi không?”
Doãn Lộ cay đắng nói: “Lúc đầu em cũng khuyên nhủ cậu ấy như thế, sao có thể có quỷ được cơ chứ, huống hồ cả tòa nhà đều là quỷ lại càng không thể nào, em nghĩ là cậu ấy gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy, nên không thể phân biệt được giữa hiện thực và ác mộng.”
“Thật vất vả em mới thuyết phục được cậu ấy quay trở về phòng ngủ, phát hiện các bạn cùng phòng đã tỉnh lại, hai cậu ấy rất kỳ quái, hỏi chúng em tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy trong phòng ngủ như thế.”
“Lúc đó em mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì tất cả mọi thứ đều rất bình thường, như vậy thì sao có thể có quỷ được.”
“Thế là chúng em quay về giường đi ngủ như bình thường.”
“Nhưng lúc này đây, chẳng biết tại sao mà em lại không ngủ lại được nữa.”
"Luôn có cảm giác như có ai đó ở trong phòng ngủ đang đứng ở bên giường nhìn em, nhưng mỗi khi em mở mắt ra lại phát hiện chẳng có ai đứng ở bên giường của mình cả.”
“Trằn trọc giày vò đến hơn nửa đêm, em cũng không biết là đã trôi qua được bao lâu, thì mơ mơ màng màng tiến vào trong giấc ngủ.”
“Kết quả vừa mới thiu thiu ngủ được một chút, em lại có cảm giác ai đó đang sờ lên mặt của mình.”
“Cái tay kia lạnh như băng, y hệt như khối băng vậy đó, làm em lập tức bừng tỉnh, lại phát hiện bên cạnh trống không, không có lấy một bóng người.”
Nói đến đây, Doãn Lộ nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ như nhớ ra hình ảnh kinh khủng gì đó.
Mấy giây sau, Doãn Lộ run rẩy nói tiếp: “Khi đó, em cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, đột nhiên quay đầu nhìn ra sân thượng, muốn xem coi trời đã sáng chưa.”
“Kết quả, trong chỗ tối của ban công, có một bóng người toàn thân trắng toát đứng ở chỗ đó nhìn em.”
“Em đã thấy nó, nhưng chỉ trong nháy mắt, thứ đó đã trực tiếp biến mất.”
“Nhưng em xin thề, đó tuyệt đối không phải là ảo giác! Là quỷ thật đó ạ!”
“Con quỷ đó đang nhìn em!”
Doãn Lộ vô cùng khẩn trương nói, "Nó muốn hại em!”
Sau khi nghe Doãn Lộ thuật lại mọi chuyện xong, Dương Húc Minh nhíu nhíu mày.
Hỏi cô bé: “Nữ quỷ mà em trông thấy này...”
Dương Húc Minh lấy điện thoại ra, đưa cho Doãn Lộ xem bức ảnh lúc trước mà anh chụp cho Tiểu Tư, hỏi: “Có phải trông giống như thế này không?”
Doãn Lộ trừng lớn mắt nhìn bức ảnh trong màn hình di động, dường như đang cố gắng xác nhận.
Tuy nhiên, vài giây sau, cô lắc đầu: “Không phải ạ.”
Doãn Lộ nói xong, lại rùng mình một cái, tựa hồ như lại bị gợi lên ký ức còn tồi tệ, kinh khủng hơn.
“Con quỷ kia...” Doãn Lộ nắm chặt lấy tay Dương Húc Minh, toàn thân rét run, "Tựa hồ giống em y như đúc.”
Cho dù là trong góc hẻo lánh của nhà dạy học cũng có học sinh ra vào.
Dương Húc Minh bình tĩnh rút tay lại, nói: “Trông giống hệt em sao?”
Hỏi Doãn Lộ thêm một lần nữa: “Em có chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”
Doãn Lộ xanh mặt gật đầu.
Dương Húc Minh lại hỏi, "Cố Văn đâu? Tại sao em ấy không đến trường đi học? Chẳng lẽ em ấy cũng trông thấy quỷ?”
Doãn Lộ khổ sở lắc đầu, "Em không biết nữa. Lúc sáng sớm ngày hôm nay, Cố Văn bạn ấy vẫn nằm ở trên giường, nói mình bị cảm rồi, bảo chúng em xin nghỉ giúp cho cậu ấy. Sau đó cho dù chúng em có gọi thế nào, cũng không thấy cậu ấy trả lời gì chúng em cả, cho nên em cũng không rõ cậu ấy rốt cuộc là có thấy con quỷ kia hay không...”
Dương Húc Minh cạn lời, “Cho nên bây giờ Cố Văn đang ở một mình trong phòng ngủ?”
Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Doãn Lộ, "Mau gọi điện cho con bé, bảo con bé tới lớp học đi, không biết quy tắc ở trong phim kinh dị ở một mình sẽ chết sao? Nếu thực sự là quỷ để mắt tới các em, hành vi này của Cố Văn không khác nào tự sát cả!”
Doãn Lộ ngoan ngoãn làm theo.
Rất nhanh Cố Văn đã bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút buồn ngủ của Cố Văn.
“Alo. Ai vậy?”
“Là tớ, Doãn Lộ đây.” Doãn Lộ liếc mắt nhìn về phía Dương Húc Minh, tựa như được tiếp thêm sức mạnh, thấp giọng nói: ”Tiểu Văn, mau tới phòng học đi. thầy Dương nói là có thể giúp được cậu đó.”
“Giúp tớ? Giúp tớ chuyện gì cơ?” Thanh âm Cố Văn tựa hồ rất hoang mang.
Doãn Lộ lo lắng nói: “Không phải tối qua cậu nói cả tòa nhà ký túc xá đều là quỷ sao? Chắc chắn cậu đã trông thấy quỷ rồi! Mau tới dãy nhà dạy học đi! Thầy Dương bảo cậu trốn một mình ở trong phòng ngủ là chuyện cực kỳ nguy hiểm!”
Doãn Lộ nói xong, đầu điện thoại bên kia im lặng trong vài giây.
Sau đó, Cố Văn nói, "Lộ Lộ, có phải tối qua cậu gặp ác mộng rồi không, tối hôm qua tớ nằm ngủ một mạch đến sáng, không hề nói chuyện với cậu một câu một chữ nào cả...”
Lời nói của Cố Văn làm cho Doãn Lộ trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Cô theo bản năng nhìn về phía Dương Húc Minh, lúng túng như gà mắc tóc.
Dương Húc Minh cũng nghe được đoạn đối thoại ở trong điện thoại, anh trầm mặc mấy giây, rồi nhận lấy điện thoại.
“Bạn học Cố Văn, đề nghị em đi tới phòng học ngay lập tức, nếu tới chậm tôi sẽ nhờ giáo viên Hồ đánh dấu là trốn học.”
“Oa! Hụ ... khụ khụ... Thầy Dương à, em bị bệnh thật mà, khó chịu quá đi mất...”
Dương Húc Minh lạnh mặt: “Chỉ cần chưa chết, vẫn có thể tới lớp đi học, cho em mười phút, nếu không đến tự nhận lấy hậu quả.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Rồi mới quay sang nhìn cô bé trước mặt.
Lúc này Doãn Lộ, đã hoang mang lo sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Dường như cô bé đã bị lời nói của bạn cùng phòng dọa cho hoảng sợ.
Nếu như người tối hôm qua nói chuyện với cô không phải là Cố Văn, vậy thì là ai chứ?
Tại sao đối phương lại phải lừa cô rời khỏi phòng ngủ?
Nếu như tối hôm qua cô thực sự rời khỏi ký túc xá cùng với “Cố Văn” kia, vậy chuyện gì sẽ xảy ra..
Dương Húc Minh nhìn cô bé trước mắt, thở dài.
"Đừng sợ, quỷ không có đáng sợ như em nghĩ đâu.”
Anh vỗ vỗ bả vai Doãn Lộ, nói: "Đợi lát nữa Cố Văn tới, chúng ta nói chuyện với em ấy, là có thể biết được tới cùng là đang xảy ra chuyện gì.”
“Được rồi, em có thể xắn ống tay áo bên phải lên được không?” Dương Húc Minh hỏi: “Để cho thầy xem tay phải của em một chút.”
Doãn Lộ ngoan ngoãn làm theo.
Dưới ánh nắng mặt trời, tay phải của Doãn Lộ hiện lên trắng toát sáng bóng, chỗ khuỷu tay có một vết xước rớm máu to bằng móng tay , giống như một hình xăm yêu dị.
Nhìn thấy cảnh này, Doãn Lộ kinh ngạc mở to hai mắt.
‘"Tay của em...”
Rốt cuộc cô cũng đã phát hiện ra sự bất thường ở tay phải.
Doãn Lộ vội vàng xắn tay áo bên trái lên, so sánh với tay phải của mình.
Dưới ánh mặt trời, tay trái của cô bé bình thường, da không trắng toát như tay phải, cũng không có vết xước rớm máu như thế.
Doãn Lộ theo bản năng nhìn về phía Dương Húc Minh, "Thầy Dương à...”
Như thể vớ lấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, Doãn Lộ khóc lóc nói: “Thầy có biết tại sao tay phải của em lại thành ra thế này không? Thầy biết gì về bọn quỷ sao? Thầy có thể cứu em được không?”
Dương Húc Minh cẩn thận nhìn tay phải của cô bé, thậm chí còn dùng ngón tay đụng nhẹ vào một cái.
Rồi lắc đầu, nói: “Thầy cũng không dám khẳng định, nhưng ít nhất sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
“Con quỷ này có vẻ hơi khác so với tưởng tượng của thầy.”
Ngay từ đầu Dương Húc Minh còn tưởng rằng là Tiểu Tư đang làm trò quỷ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như không giống cho lắm?
Loại thủ đoạn hại người này, không phải là phong cách của Tiểu Tư.
Hay là sau khi tiêu hóa được Tiểu Tùng, Tiểu Tư thu được năng lực cường đại gì đó?
Cũng có thể là như vậy lắm, nhưng tại sao Tiểu Tư lại để mắt tới cô bé Doãn Lộ này?
Dù thế nào đi nữa, nếu Tiểu Tư thật sự muốn ra tay, hẳn là phải lấy Cố Văn ra khai đao trước mới đúng chứ !
Bạn cần đăng nhập để bình luận