Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 584: Người thứ 53

Bên trong phòng học, đám học sinh đều rơi vào hoảng loạn.
Giữa tiếng thảo luận vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều sợ run người.
Đừng nói đến đa số con gái đều nhát gan, ngay cả vài nam sinh cắm đầu chơi game sau khi phát hiện tình hình, thần kinh đều căng thẳng.
Trên bục giảng thầy giáo già buông xuống sổ điểm danh trong tay, có chút kỳ quái nhìn đám học sinh trước mặt.
"Thì ra học sinh chết trong kỳ nghỉ không phải ở trong lớp của các em? Lớp các em cũng có một em tên là Ngô Tư?"
Thầy giáo già thật sự tò mò.
Toàn bộ các học sinh trong phòng học đều không còn gì để nói nhìn ông thầy, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Ngay cả giáo viên cũng nghe được âm thanh kia rồi? Tiêu!
Các học sinh trong phòng học đều bị giật mình.
Mà thầy giáo già thấy không ai để ý đến mình, còn nói thêm, "Bạn học Ngô Tư là ai? Đứng lên để thầy xem xem."
Nhưng mà học sinh trong phòng học hai mặt nhìn nhau, không có ai đứng lên.
Mấy sau, lớp trưởng mới căng thẳng đáp rằng, "Cái đó... thầy Tôn, Ngô Tư của lớp chúng ta đã chết..."
Thầy giáo già nhíu mày, "Ngô Tư lớp các em đã chết? Vậy vừa rồi ai trả lời thầy? Các em chọc thầy hả? Đều là người trưởng thành rồi, còn chơi loại trò đùa này... chưa tốt nghiệp nhà trẻ sao?"
Thầy giáo già rất không vui, "Vừa rồi người nào trả lời? Đứng ra."
Các học sinh hai mặt nhìn nhau, không có bất kỳ người nào đứng lên.
Giáo viên lại thúc giục mấy lần, cũng không có người nào đứng lên "Nhận sai", nên ông thầy càng thêm tức giận.
"Quả thực hồ đồ!"
Thầy giáo già đập sổ điểm danh lên bàn bàn giáo viên một phát, "Tự học!"
Thầy giáo già cứ như vậy giận dữ đùng đùng đi ra khỏi phòng học.
Lưu lại một đám học sinh ngồi ở trong phòng học, tất cả đều run cầm cập.
"Thật là trò đùa sao... sao tớ cảm giác giọng nói kia giống nhau như đúc giọng của Ngô Tư!"
"Đúng vậy, đây chính là giọng của Ngô Tư..."
"Không lẽ là quỷ hồn của Ngô Tư trở lại sao..."
"Trở về đòi mạng sao?"
"Đừng nói nữa! Nói nữa sẽ bị các cậu hù chết!"
Các học sinh tranh cãi ầm ỉ, Dương Húc Minh ngồi ở giữa đám bạn cũng nhíu mày.
Anh luôn quét mắt khắp cả phòng học, lại chưa có thể tìm tới hình bóng màu trắng.
Đám học sinh không ngừng tranh cãi, do sợ thì ít mà tò mò thì nhiều.
Nhưng có thể dễ dàng đoán được, tương lai không xa chuyện này liền có thể trở thành một linh dị quái đàm lưu truyền trong trường học.
Nhưng đối với Dương Húc Minh mà nói, anh biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ như linh dị quái đàm.
Vừa rồi anh đích xác nghe được giọng của Tiểu Tư.
Đây là từ sau khi Vương Quan Doanh từ biệt, bên cạnh anh lần nữa xuất hiện cái bóng của Tiểu Tư.
Liên tưởng đến Tiểu Tư lúc đó nuốt sống Ngô Tiểu Tùng, cùng với hơn một tháng này mai danh ẩn tích... trong khoảng thời gian Tiểu Tư biến mất, cô đang ở nơi hẻo lánh nào đó lẳng lặng tiêu hóa lực lượng của Ngô Tiểu Tùng sao?
Hiện tại đã tiêu hóa xong, cho nên tới tìm anh để gây sự?
Dương Húc Minh móc ra điện thoại, soạn một tin nhắn ngắn cho Ứng Tư, "Tiểu Tư đã trở về, cẩn thận một chút."
Tuy Tiểu Tư cũng sẽ không tìm Ứng Tư Tuyết gây phiền phức, nhưng vì lý do an toàn vẫn nên nhắc nhở một câu.
Mà bên trong phòng học ầm ĩ duy trì liên tục trong chốc lát, trọng tâm câu chuyện cũng thay đổi.
Dù sao không ai thực sự sẽ tin tưởng bên người có quỷ, thầy giáo già vẫn chưa trở về, trọng tâm câu chuyện của mọi người chút bất tri bất giác lại quay sang nhau.
Thầy giáo già bỗng quay lại, rồi nói với cả lớp:
- Để thầy biết em nào đùa dai thì coi chừng!
Ông thầy rất không vui tùy tiện nói một câu, chuông tan học bèn vang lên.
Thầy giáo già vẫn cảm thấy mình bị đám nhóc này chọc ghẹo, vì vậy rất tức giận.
Nhưng các học sinh thực sự rất vô tội, họ đâu biết là người nào làm.
Trong giờ giải lao, Dương Húc Minh một mình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vuốt xem tin tức của nhóm bạn trên trang mạng xã hội cá nhân, nhìn thấy Triệu Trúc đăng một bức ảnh selfie.
ngày hôm nay cũng phải cố gắng lên! Chỉ cần bạn kiên trì thì không có ngọn núi nào là không thể leo lên được!
Nhìn thấy bài đăng của người bạn, Dương Húc Minh cảm thấy nhức răng.
Chú em này dự định leo gì núi à...
Đúng lúc này, bạn học bên cạnh đột nhiên nhắc tới đề tài thực tập.
"A... rốt cuộc phải đi thực tập, không cần tiếp tục đợi ở trong trường lãng phí thời gian."
"Đúng thế, học kỳ cuối cùng chỉ có mấy tiết thôi, nhưng lại thu nhiều tiền như vậy, nhà trường quá tham lam."
"Nói này lão Dương, cậu tính đến đâu thực tập? Tìm được đơn vị thực tập chưa? Về với ông bà hay là ở lại Lục Bàn Thủy?"
Cùng học tò mò hỏi Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh đang vùi đầu xem điện thoại di động nghe vậy giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bạn học bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi đáp.
"Ở Lục Bàn Thủy."
Đáp án này, làm cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
"A? Thật vậy sao? Tớ còn tưởng rằng cậu phải về Tương Tây chứ..."
"Đúng vậy, cậu thực sự không suy nghĩ trở về Tương Tây sao? Tương Tây các cậu hiện tại đang cần nhân tài Cản thi, tớ cảm thấy cậu rất thích hợp."
"Đúng đúng đúng, cậu có thể mở một công ty Cản thi thời đại mới nha. Trước đây đều dựa vào nhân lực Cản thi, bây giờ có thể lái xe Cản thi, thuận tiện lại nhanh, slogan cũng nghĩ xong cho cậu rồi, Dương gia Cản thi, giúp bạn trở về quê cũ... thế nào? Slogan này hay không!?"
Đám học sinh ngốc nghếch vẫn nói đùa như thường lệ.
Dương Húc Minh liếc mắt, mặc kệ bọn họ, "Lát nữa tớ biến các cậu làm thành thi rồi cản."
Trong phòng học vang lên tiếng cười ha ha của vài nam sinh, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Đến lúc này, tất cả mọi người đã vất sự kiện đáng sợ ban nãy ra sau đầu rồi.
Nhưng Dương Húc Minh thì không thể nào thả lỏng giống như bọn họ vậy.
Bởi vì sau khi anh yên lặng đếm số lượng học sinh trong phòng học, phát hiện trong phòng học tổng cộng có 53 người.
Mà sau khi Tiểu Tư chết, số lượng học sinh trong phòng học chắc chắn là 52 người mới đúng.
Vậy một người nữa là ai?
Dương Húc Minh vẫn không có biểu cảm gì.
Bởi vì anh bắt đầu từ hàng thứ nhất, nhận dạng từng người một, phát hiện mọi người đều là bạn cùng lớp của mình, Tiểu Tư cũng không có ở trong đó.
Nhưng khi anh đếm lại từng người một, chung quy vẫn nhiều ra thêm một người.
Tình trạng quỷ dị này, giống như là giữa bọn họ có một học sinh mà người khác không cách nào phát hiện.
Người này, người thứ 53 dư ra chính là Tiểu Tư sao...
Thời điểm chuông tan học vang lên, các học sinh trong tòa nhà dạy học chạy ra, vọt về phía căn tin.
Dương Húc Minh lại đi về hướng ngược lại bọn hắn, đi về phía công viên Wetland.
Trường học cùng công viên Wetland ở ngay sát nhau, thậm chí ngay cả bức tường vây ở giữa cũng xài chung, có thể nói hoàn mỹ dung nhập vào nhau.
Tắm mình giữa trưa ánh mặt trời, Dương Húc Minh đi trong công viên Wetland một chốc, tìm được Ứng Tư Tuyết đang ngồi ở bãi cỏ quen thuộc sát.
Lúc này Ứng Tư Tuyết đang ngồi ở dưới bóng cây xem truyện tranh, sau khi cảm thấy được Dương Húc Minh lại gần, Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu lên mỉm cười.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ ở cùng Tiểu Tư thêm một lát."
Dương Húc Minh liếc mắt, "Nếu Tiểu Tư tấn công anh, không chừng không phải là thêm một lát, mà là trực tiếp giết chết anh... mà nè em không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?"
"Lo lắng anh bị Tiểu Tư giết chết chứ gì."
Ứng Tư Tuyết cười cười, "Sao lại thế được."
Cô khép sách lại, được Dương Húc Minh dìu đứng lên, nói rằng, "Chỉ cần anh không làm chuyện ngốc nghếch, em tin tưởng không có lệ quỷ nào có thể giết chết anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận