Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 630: Nỗi lo của Dương Húc Minh

Bữa cơm này, Dương Húc Minh ăn không ngon mấy, cảm giác toàn thân không được thoải mái.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Dương Húc Minh mang theo Ứng Tư Tuyết nhìn di thể của ba.
Dương Húc Minh dự định sẽ vận chuyển thi thể của ba mình về quê hương để an táng, coi như là lá rụng về cội.
Nhưng chờ lúc anh mang theo Ứng Tư Tuyết đi vào phòng, lại thấy thi thể trên giường có biến hóa. Dưới ánh mặt trời, thi thể lạnh như băng này lại dần dần hòa tan như thể khối băng.
Điều quỷ dị hơn là sau khi thi thể tan biến không tạo ra thi thủy, mà là trực tiếp bốc hơi. Thậm chí không có mùi gay mũi trong không khí. Thấy cảnh như vậy, Ứng Tư Tuyết có chút kinh ngạc, "Đây là... tình huống gì đây?"
Dương Húc Minh nhíu nhíu mày. Anh ngồi xổm người xuống nhìn một chút, nói rằng, "Đang tan rã..."
"Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu như nghi lễ phục sinh của Từ Huyên thành công, thi thể của ba ta là cơ sở quan trọng để nghi lễ thành công, sẽ từng bước tan rã, cuối cùng hoàn toàn biến mất."
"Nhưng anh rõ ràng đã ngăn cản nghi lễ của chị ấy... chẳng phải nói chỉ cần bắt đầu nghi lễ, thi thể đều sẽ tan rã sao?"
"Hay là nói... nghi lẽ của Từ Huyên thật ra đã thành công?"
Anh đứng lên, nói rằng, "Anh phải trở về Huyền Sơn Tổ một chuyến, đi xem tình huống ở nơi đó. Nếu như nghi lễ của Từ Huyên thực sự thành công..."
Tâm trạng của Dương Húc Minh vô cùng phức tạp. Ứng Tư Tuyết vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh. Cô mỉm cười sờ sờ đầu của Dương Húc Minh, nói rằng, "Anh đi đi, em ở nhà chờ anh, anh đi sớm về sớm."
Dương Húc Minh nghi ngờ nhìn cô, "Loại thời điểm này, không phải em nên đi cùng anh sao?"
Ứng Tư Tuyết mỉm cười, "Con người luôn phải trưởng thành nha... anh đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không cần lo lắng."
Dương Húc Minh thở dài, "Em nên đi cùng anh."
Ứng Tư Tuyết có chút ngạc nhiên, "Ôi chao? Sao đột nhiên lại đổi chú ý? Không cần em ở nhà chờ?"
Dương Húc Minh gật đầu. Anh nhìn thi thể trước mắt này dần dần tan biến, biểu cảm căng thẳng. "Nếu như Từ Huyên thật sự phục sinh thành công, một mình em ở lại chỗ này nguy hiểm lắm."
"Không thể để cho chị ấy cơ hội diệt từng người một."
Dương Húc Minh nói rằng, "Hơn nữa em ở bên cạnh anh, nếu em gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm, hai người chúng ta ở cùng nhau coi như là nhiều người sức mạnh lớn."
Ứng Tư Tuyết gật đầu, không có ý kiến nào. "OK, chúng ta lên đường đi."
Hai người thu dọn đồ, rồi trực tiếp ra cửa. Dương Húc Minh gọi điện thoại cho giáo viên Hồ xin nghỉ, tuy đây đã là lần thứ hai anh xin nghỉ, chắc giáo viên Hồ sẽ không thích đâu. Nhưng buổi chiều cũng không cần anh lên lớp, nên giáo viên Hồ cho phép anh nghỉ. Đi ra khỏi cổng biệt thự, phơi mình trong ánh nắng chiều, Ứng Tư Tuyết trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ. Dương Húc Minh thấy cô không muốn lái xe, nên anh ngồi vào ghế lái. Mấy phút đồng hồ sau, ô tô lái ra khỏi cổng của khu Hưng Diệp, chạy về phương hướng Huyền Sơn Tổ.
Lúc này đây, Dương Húc Minh hơi lộ vẻ lo lắng. Ở trên đường, anh còn bấm số điện thoại của ba Vương Linh. Nhưng bên phía ba của Vương Linh dường như tất cả đều bình thường, chuyện gì cũng không hề phát sinh, ba của Vương Linh còn không ngừng cảm ơn anh.
Còn như tình hình trong thôn, ông ấy bảo mọi chuyện đều bình thường, không có ai tử vong, cũng không có ai hôn mê. Tình hình này, làm cho Dương Húc Minh có chút hoang mang. Chẳng lẽ chỉ là do anh quá lo lắng? Thi thể của phụ thân tan biến, thật chỉ là tình huống xuất hiện sau khi nghi lễ phát động? Dù nghi lễ thành công hay không? Hay là nói... mọi chuyện xảy ra ở Huyền Sơn Tổ chỉ là giả tượng, Từ Huyên lại tiến hành nghi lễ ở một địa phương khác? Nhưng nếu là như vậy, Từ Huyên làm như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chị ấy không thả loại đạn khói này, Dương Húc Minh có thể tìm tới chân thân của chị ấy hay sao? Dương Húc Minh dù suy nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được kết quả. Chỉ có thể cắm đầu lái xe. Ứng Tư Tuyết bên ghế lái phụ thấy tâm trạng của anh không tốt, cũng không tiếp lời, mà là trực tiếp nhắm mắt lại ngủ. Ô tô nhanh chóng lao qua dãy núi.
Vào khoảng 4 giờ chiều, Dương Húc Minh lần nữa về tới Huyền Sơn Tổ.
Ô tô không ngừng chạy lên dọc theo con đường xi măng xây bên vách núi thẳng đứng, cuối cùng đi tới đỉnh núi. Hôm nay Huyền Sơn Tổ cũng không có sương mù dày đặc bao phủ. Dưới ánh mặt trời, toàn bộ khu vực đỉnh núi trông giống như là một đồng bằng nhỏ, trong tầm mắt là những cánh đồng trải dài ra bên ngoài, cùng với thôn làng đứng sừng sững ở trong những ruộng lúa này. Dọc theo con đường duy nhất vào thôn, Dương Húc Minh lái xe vào thôn, dừng ở trước cổng gia đình Vương Linh. Thấy được người một nhà Vương Linh đứng ở cổng đón bọn họ.
Tuy bà nội của Vương Linh đã chết, nhưng ba của Vương Linh cũng không nói ra chuyện này, mà là tuyên bố với bên ngoài bà nội của Vương Linh đã đi du lịch. Dường như bởi vì trước đây bà lão này bà lão thường xuyên đi xa, rất hiếm khi về nhà, cho nên không ai tỏ ra nghi ngờ. Dưới sự yêu cầu của Dương Húc Minh, dù là Vương Linh hay là mẹ của Vương Linh, các cô cũng không biết chuyện Dương Húc Minh cứu Vương Linh. Người duy nhất biết rõ tình hình, chỉ có ba của Vương Linh. Sau khi cùng Ứng Tư Tuyết xuống xe, Dương Húc Minh không nhiều lời, anh lập tức đi về phía sau thôn. Anh lần nữa quay trở lại bãi đất trống nơi chôn cất quan tài của cha mình, bắt đầu điều tra hiện trường. Nơi này là khu vực nòng cốt nhất của buổi lễ, nếu như buổi lễ thật sự thành công, vậy trong này nhất định sẽ lưu lại vết tích. Tuy Dương Húc Minh đã nghiêm túc kiểm tra, chưa từng có thể tìm tới bất cứ dấu vết nào chứng tỏ buổi lễ đã thành công lưu lại. Rất hiển nhiên, trừ phi buổi lễ của Từ Huyên không tiến hành ở nơi này, bằng không xem xét từ tình huống hiện trường, buổi lễ của Từ Huyên cũng chưa thành công. Nhưng Dương Húc Minh vẫn lo lắng, đi ở trong thôn vòng này đến vòng khác.
Trong thôn mọi sự đều bình thường. Tất cả vật sống đều còn sống, dù là người hay gia cầm như gà vịt chó lợn, tất cả đều rất bình thường, cũng không có người nào đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, nếu như buổi lễ của Từ Huyên thực sự thành công, toàn bộ người tại Huyền Sơn Tổ đều phải chết, không có khả năng duy trì dáng vẻ bình thường như hiện tại. Cho nên có lẽ là do mình quá lo lắng sao? Dương Húc Minh ở trong thôn khá lâu, nhìn đi nhìn lại trong ngoài thôn nhiều lần, nhưng không phát hiện được gì bất thường. Mà sắc trời, đã dần dần đen tối. Ứng Tư Tuyết vuốt bụng nói rằng, "Chồng yêu, bụng em có hơi khó chịu... chắc là đói bụng."
Cô tội nghiệp nhìn Dương Húc Minh, nói rằng, "Chúng ta trở về thôi..."
Dương Húc Minh thở dài, biết mình thực sự cần phải trở về. Anh cũng biết, mình có chút hoảng loạn khi nghĩ về chuyện của Từ Huyên. Nhưng những việc mình làm chiều hôm nay, người ở bên ngoài nhìn thấy hiển nhiên là bệnh đa nghi phát tác. Thế nhưng suy cho cùng, Dương Húc Minh thực sự rất lo lắng. Dù sao Từ Huyên biến mất quá dễ dàng... Dù cho mọi chuyện đều là hợp tình hợp lý, Từ Huyên chưa thành công giáng sinh quả thật sẽ bị cái chuông khắc chế, ở trong tình huống đó, Từ Huyên quả thực sẽ chết không thể chống cự. Nhưng Dương Húc Minh vẫn cảm thấy, mọi thứ đều quá thuận lợi. Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ…giống như một vở kịch đã được diễn tập từ lâu. Mà anh chính là nhân vật chính bị lừa trong vở kịch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận