Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 596: Chúng ta phải tin vào khoa học

Thời gian ra chơi chỉ vỏn vẹn mười phút đồng hồ, sau khi tiếng chuông vào tiết vang lên, nhóm người của Dương Húc Minh không còn cách nào khác là phải trở lại phòng học.
Tuy nhiên sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, Dương Húc Minh mới thở phào nhẹ nhõm được.
Vốn cho là Cố Văn là mục tiêu bị để mắt tới, ở một mình trong phòng ngủ ký túc xá sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại xem ra, Doãn Lộ mới là mục tiêu bị để mắt tới?
Vậy thì, không cần phải lo lắng cho Cố Văn ở trong phòng ngủ ký túc xá mấy.
Dương Húc Minh chỉ cần để ý tới Doãn Lộ bên cạnh là được, về phần Cố Văn, sau khi vào tiết không lâu đã cực kỳ không tình nguyện mà tới lớp học.
Có thể thấy được, Cố Văn thực sự có triệu chứng của cảm mạo, không ngừng ngáp dài.
Nhưng sau khi Doãn Lộ thì thầm gì đó với Cố Văn xong, cuối cùng cô ngốc này cũng không còn dùng ánh mắt u oán mà nhìn Dương Húc Minh nữa.
Về phần Dương Húc Minh, anh vẫn tiếp tục giảng bài theo giáo án như không có chuyện gì xảy ra.
Anh bình thản đứng trên bục giảng, tiếp tục giảng bài theo giáo án đại cương.
Tuy nhiên, đôi mắt quét qua toàn bộ học sinh có mặt trong lớp, đếm sĩ số trong phòng.
Thêm một người...
Trong phòng học này, tổng cộng có sáu mươi bảy người.
Nhưng học sinh của lớp này chỉ có sáu mươi hai người, coi như tính thêm cả giáo viên bộ môn, cộng thêm ba giáo viên thực tập khác tính cả Dương Húc Minh vào nữa, thì cũng chỉ có sáu mươi sáu người mới đúng.
Vậy thì người thứ sáu mươi bảy này là ai đây?
Dương Húc Minh quét mắt nhìn quanh phòng học một lượt, không thấy có bất kỳ một biểu hiện kỳ lạ, dư thừa nào.
Nhưng hắn biết, Tiểu Tư thật sự đã đến.
Đã thế còn đang an vị trong phòng học, ngồi trong đám người, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Dương Húc Minh đều không có một ai phát hiện ra điều dị thường này.
Cho nên con quỷ để mắt đến Doãn Lộ kia, là cô sao?
Thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh, Dương Húc Minh rời khỏi bục giảng, cười đùa trò chuyện với giáo viên bộ môn một lúc rồi mới rời khỏi phòng học.
Anh đi tới chỗ cầu thang hẻo lánh của tòa nhà dạy học, nhìn ra sân vận động của trường.
Lúc này trên đài phát thanh của trường đang phát bài khúc quân hành của vận động viên , các học sinh trong nhà dạy học nhao nhào rời khỏi phòng học, đi ra sân vận động xếp hàng theo thứ tự từng lớp, chuẩn bị tập thể dục.
- Giải thích, "khúc quân hành của vận động viên" là bài hát được sáng tác năm 1971 của Ngô Quảng Duệ, vào năm 1971 để chuẩn bị cho Giải đấu Hữu nghị Bóng bàn Châu Á được tổ chức tại Bắc Kinh, các bộ phận liên quan đã yêu cầu Ban nhạc Quân đội Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc sáng tác. Hết giải thích.
Tiếng nhạc sôi động của khúc quân hành của vận động viên vang vọng khắp trường.
Đúng lúc này, phía sau Dương Húc Minh vang lên tiếng bước chân.
Anh quay đầu lại, trông thấy Doãn Lộ với khuôn mặt tái nhợt, đang kéo tay Cố Văn với sắc mặt như thường đi tới đây.
Dương Húc Minh nhíu nhíu mày, "Các em không xuống dưới sân tập thể dục à?”
Doãn Lộ cười khổ một tiếng: “Thầy Dương à, thầy đừng nói giỡn nữa, nhanh nhanh cứu em đi.”
Cố Văn thì tỏ vẻ e lệ, không dám ngẩng đầu nhìn Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh trông thấy dáng vẻ này của cô bé, không nhịn được thở dài: “Đã là lúc nào rồi mà em không thể nói chuyện giao lưu bình thường với thầy được à?”
Doãn Lộ sửng sốt: “Thầy Dương, thầy đang nói em ạ?”
Dương Húc Minh trợn mắt, đáp: “Thầy nói bạn cùng phòng của em đó!”
Lần này đến lượt Cố Văn sững người.
Sau khi ngơ ngác sững người trong chốc lát, dáng vẻ e lệ hướng nội kia lập tức biến mất.
Thay vào đó là nghi ngờ trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, Cố Văn hỏi: “Làm sao mà thầy biết được... Chẳng lẽ là Lộ Lộ...”
Cố Văn bắt đầu hoài nghi nội gián đã bán đứng cô.
Dương Húc Minh im lặng lắc đầu, "Chẳng lẽ giáo viên của các em không biết được dáng vẻ tính cách của các em sao? Tôi chỉ cần đi tìm giáo viên Hồ là biết được tất cả mọi chuyện.”
“Sao em phải giả dạng thành dáng vẻ e lệ hướng nội tiếp cận thầy? Định chơi xỏ thầy chứ gì? Thầy nhớ thầy chưa bao giờ đắc tội gì với em cơ mà nhỉ?”
Dương Húc Minh vừa thốt ra lời này xong, Cố Văn lập tức mở to hai mắt nhìn về phía anh: “Thầy còn có mặt mũi... khụ khụ... thầy còn không biết xấu hổ mà nói vậy ư?!”
Cố Văn trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, nói: “Thôi được rồi, bỏ qua những chuyện trước kia đi, hiện tại Lộ Lộ nói cậu ấy trông thấy quỷ, còn nói thầy có thể giúp được cho cậu ấy. Thầy nói thật đi, có phải là thầy định giở trò gì với Lộ Lộ nhà em không?”
“Loại thầy giáo cầm thú như thầy, cố ý đe dọa học sinh như vậy có hay không hả? Vì hôm qua em phớt lờ lời mà thầy nói với em, cho nên hôm nay thầy đổi sang mục tiêu mới rồi đó hả?”
Câu hỏi mà Cố Văn đặt ra làm Dương Húc Minh lắc đầu.
“Thì ra hình tượng của thầy trong lòng em lại là loại giáo viên cầm thú...”
Dương Húc Minh lắc đầu, tiếp tục nói: “Cũng chẳng sao, để thầy dạy cho các em điều này.”
Dương Húc Minh lấy điện thoại ra, giơ lên trước mặt hai cô bé nói: “Giờ các em nhìn cái điện thoại này đi, bình thường đúng chứ?”
Hai nữ sinh gật đầu.
Dương Húc Minh xòe tay, buông điện thoại trong tay ra.
Và rồi một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, điện thoại không rơi xuống dưới đất mà vẫn lơ lửng trước mặt Dương Húc Minh.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho hai nữ sinh mở to hai mắt.
“Á đù ! Ảo thuật?” Cố Văn cực kỳ bất ngờ.
Cô tròn mắt nhìn điện thoại lơ lửng trong không khí, rồi lại nhìn sang Dương Húc Minh: “Sao thầy có thể làm được hay vậy?”
Cô đưa tay sờ lên bên trên điện thoại rất lâu, không tìm thấy được sợi dây hay sợi chỉ trong suốt này.
Điện thoại này cứ vậy mà lơ lửng trong không trung, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang giữ nó.
Dương Húc Minh không trả lời câu hỏi của Cố Văn, mà vỗ tay phát ra tiếng một cái.
Sau đó, chiếc điện thoại đang lơ lửng trong không trung này trực tiếp bay lên, đầu tiên bay vòng quanh đỉnh đầu Dương Húc Minh một vòng, rồi mới bay về phía Cố Văn, bay một vòng quanh đầu cô xong lúc này mới quay trở lại trong tay Dương Húc Minh, như thể có sinh mệnh vậy.
Cảnh tượng siêu thực này trực tiếp làm hai cô bé hoảng sợ.
Cố Văn chấn kinh nói: “Thầy đây là... Ngự kiếm phi hành? Không đúng, ngự điện thoại phi hành? Thầy là đạo sĩ tu tiên sao?”
Dương Húc Minh thở dài: “Không phải.”
Giờ khắc này, cuối cùng anh cũng đã minh bạch cách mà lúc nhỏ Sinh thúc biểu diễn ngự kiếm gỗ đào phi hành đùa anh là như thế nào.
Hóa ra là để cho người bình thường không trông thấy được “thế thân” cầm lấy kiếm gỗ đào bay loạn!
Trông thấy hai cô bé bị chiêu này của mình trấn trụ, Dương Húc Minh mới lên tiếng: “Hiện tại đã biết thầy không phải loại bịp bợm rồi chứ?”
Doãn Lộ liên tục gật đầu, thực ra Doãn Lộ đã sớm tin Dương Húc Minh, một màn trước mắt này càng khiến cô tin tưởng vào vị giáo viên thực tập trước mắt này.
Ngược lại là Cố Văn, trông vô cùng khiếp sợ, như thể thế giới quan đã sụp đổ.
"Trên thế giới này thật sự có quỷ? Còn có cả người tu tiên giống như thầy nữa?”
Cố Văn mong đợi nhìn về phía Dương Húc Minh, nói:
“Thầy Dương à, thầy có thể dạy cho em cái này được không?” Em cũng muốn tu tiên!”
“Em cảm thấy thiên phú của em khẳng định là rất tốt, ba ngày là đã có thể kết đan, một tuần là lên được Nguyên Anh, chỉ cần thầy chịu thu em làm đồ đệ, em tuyệt đối có thể làm rạng rỡ sư môn!”
Cố Văn tràn đầy tự tin tự đề cử bản thân.
Dương Húc Minh nghe vậy trợn mắt:
“Nói vớ vẩn linh tinh cái gì thế. Đám trẻ tuổi các em bớt đọc truyện lại đi, trên thế giới này làm gì có thứ gì gọi là tu tiên giả, Kết đan Nguyên Anh gì gì đó toàn bộ đều là vớ vẩn hết, tất cả đều là do đám tác giả kia viết ra để lừa tiền các em thôi.”
"Chúng ta phải tin tưởng vào khoa học!"
Dương Húc Minh hăng say nói tiếp: “Đừng có mà mê tín dị đoan, biết chưa hả?”
Cố Văn cạn lời: “Chính thầy nói với chúng em là có quỷ, xong giờ lại bảo là không được mê tín.”
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn cô: “Ai nói quỷ là mê tín dị đoan hả? Chẳng lẽ em ngủ trong tiết chính trị đó hả? Có biết chủ nghĩa duy vật nói gì không?” Chỉ cần thứ đó tồn tại trong thực tại, chúng ta phải thừa nhận nó!”
Cố Văn hừ một tiếng:
“Vậy thầy Dương này, một tồn tại như quỷ, thì chúng ta vận dụng biện pháp khoa học nào để đối phó với nó vậy? Dùng pháo cao xạ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận