Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 620: Huyền Sơn Tổ

Sáng sớm, Dương Húc Minh một mình lái xe trên con đường núi gập ghềnh.
Trong tầm mắt, có một làn sương trắng mênh mông trôi nổi giữa những ngọn núi.
Tháng 11 Lục Bàn Thủy bắt đầu tiến vào mùa đông, khí hậu dần trở nên lạnh lẽo, âm u.
Nếu như rời khỏi nội thành, làn sương trắng bồng bềnh trên núi thường không tan cho đến tận trưa.
Nếu như gặp phải nước mưa, làn sương mù dày đặc nồng nặc này thậm chí có thể kéo dài suốt cả ngày.
Hôm nay là cuối tuần, cho dù là cấp ba cũng có một ngày nghỉ.
Dương Húc Minh là giáo viên thực tập đương nhiên không lãng phí một ngày nghỉ quý giá này, sau khi điện thoại liên lạc ba của Vương Linh, bèn trực tiếp lái ô-tô đi nhà Vương Linh trên núi.
Căn cứ lời kể của ba Vương Linh, nhà ông ta ở Huyền Sơn Tổ, thôn Sa Hà thị trấn Dã Chung, cực kỳ hẻo lánh.
Dương Húc Minh dựa trên địa chỉ này tìm kiếm điều hướng, phát hiện đây chính là một địa phương vô cùng vắng vẻ.
Mà chờ anh lái xe vào trong thị trấn Dã Chung, sau khi hỏi đường, dưới sự chỉ dẫn của thôn dân ngay tại chỗ, mới xác nhận Huyền Sơn Tổ này rốt cuộc hẻo lánh cỡ nào...
Phía trước, là sông Bắc Hàn cuộn trào mãnh liệt.
Nơi này là hạ du của Vương Quan Doanh, nhưng theo đường thẳng không xa.
Trên app bản đồ thể hiện khoảng cách theo đường thẳng từ nơi này đến thôn Nê Pha trên Vương Quan Doanh là chưa đến 50 dặm.
Nếu như đi tàu nhanh ngược dòng thì khoảng nửa giờ là có thể đến vùng nước ở thôn Nê Pha.
Nhưng nếu lái xe thì sẽ phải mất thời gian gấp mấy lần.
Bởi vì hai nơi không có đường lớn nối liền, lại bị một ngọn núi ngăn cách.
Sau khi nhìn thấy khoảng cách gần như vậy, Dương Húc Minh hơi rùng mình.
Nơi này cách thôn Nê Pha gần như vậy, chuyện của Vương Linh càng có khả năng liên quan đến Từ Huyên...
Anh dừng xe, nhìn về phía Huyền Sơn Tổ xa xa.
Từ vị trí của anh, miễn cưỡng có thể thấy rõ vị trí của Huyền Sơn Tổ.
Đó là một thôn làng nhỏ hẻo lánh nằm trên đỉnh một vách đá, chỉ có một con đường xi măng mới xây khúc khuỷu leo ​​lên vách đá dẫn vào ngôi làng nhỏ.
Cái gọi là Huyền Sơn Tổ, có phải là chỉ ngôi làng trên vách đá không...
Dương Húc Minh dựa theo chỉ dẫn của thôn dân, cùng với điều hướng từ app bản đồ, rời khỏi đường chính, lái vào con đường nhỏ vắng vẻ kia.
Con đường nhỏ chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe hơi đi qua.
Chỉ có ở khu vực cá biệt mới có khoảng đủ rộng có thể làm giao lộ.
Căn cứ lời kể của thôn dân, con đường này chỉ đi thông Huyền Sơn Tổ, trước khi công trình xây dựng con đường xi măng hẹp thôn liên thôn này, muốn đi đến Huyền Sơn Tổ chỉ có một con đường đất còn hẹp hơn, ra vào chỉ có thể dựa vào đi bộ.
Là khu vực vắng vẻ nhất trong cả thôn, nhưng đỉnh núi có một dòng suối vĩnh viễn không khô cạn, vô cùng thích hợp để trồng lúa.
Trong ngày tháng nghèo khó trước đây, cả thị trấn Dã Chung đều chỉ có thể trồng bắp ăn bắp thay cơm, chỉ có người của Huyền Sơn Tổ mới có thể ăn nổi cơm trắng.
Cho nên tùy Huyền Sơn Tổ hẻo lánh, nhưng cư dân ở đó chưa bao giờ nghèo.
Chỉ trong mấy năm này tất cả cư dân dần dần có tiền, chênh lệch giàu nghèo giữa cư dân của Huyền Sơn Tổ với thế giới bên ngoài mới thu nhỏ lại.
Nhớ lại tin tức được các thôn dân kể lại, Dương Húc Minh bình tĩnh nhìn phía trước, hai tay nắm chặt tay lái.
Con đường dẫn đến Huyền Sơn Tổ quá dốc, có nhiều đoạn uốn cong và dốc gần 60 độ, thậm chí anh còn có cảm giác như chiếc xe đã bị lật.
Bên ngoài lan can đường màu xanh nhạt là một vách đá hoàn toàn dựng đứng.
Bên dưới vách đá là dòng Bắc Hàn đang cuộn trào mãnh liệt.
Nếu như từ nơi đây ngã xuống, vậy không cần vớt xác nữa.
Ngã xuống từ độ cao này, dù là xe hay là người, cũng không thể có bộ phận nào còn nguyên vẹn.
Cho nên Dương Húc Minh vẫn rất cảnh giác, hết sức tập trung cảnh giác bốn phía.
Thậm chí đến mức đã gọi hoá thân sức mạnh tinh thần của anh ra, núp ngay ở phía sau anh, một khi gặp phải bất kỳ tập kích nào đều có thể ngay lập tức chạy trốn.
Nhưng mãi đến khi anh lái xe lên vách núi, trong tầm mắt đã hiện lên những ngôi nhà ở Huyền Sơn Tổ, cuộc tập kích từ trong bóng tối vẫn không hề xuất hiện.
Ngoại trừ sương mù trong không khí càng dày đặc hơn theo độ cao so với mặt biển tăng cao ra, cũng chẳng có chuyện gì khác lạ cả.
Dừng xe ở trước lối vào, Dương Húc Minh nhìn cái thôn nhỏ tọa lạc ở trong sương mù trước mắt mình, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Thôn nhỏ có quy mô cũng không lớn, theo như quan sát của Dương Húc Minh, chắc chỉ có khoảng năm sáu hộ gia đình là cùng.
Loại từ yếu tố sương mù dày đặc che khuất cùng nơi mà tầm nhìn không thấy được, có thể sẽ có khoảng mười hộ gia đình.
Nhưng loại quý mô này quả thực rất nhỏ.
Hơn nữa rất yên tĩnh.
Thôn làng trong sương mù này quá yên tĩnh rồi.
Không có tiếng chó sủa, không có tiếng gà gáy, không có tiếng côn trùng ríu rít vào đầu đông.
Màn sướng trắng mờ ảo bao phủ toàn bộ thôn làng, lại cũng không nhìn thấy thung lũng lớn phía sau sông Bắc Hàn, càng nhìn không thấy núi xanh cùng thôn làng ở hai bên thùng lũng.
Toàn bộ ngôi làng trên vách đá, cứ như bị ẩn giấu khỏi nhân thế, giống như một tiên cảnh trong giấc mơ.
Nhưng lại không cảm nhận được chút tiên khí nào từ tiên cảnh, ngược lại có vẻ hơi quỷ dị âm u.
Cho dù là ban ngày, Dương Húc Minh cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Anh cầm lấy điện thoại, chụp hai bức ảnh ngôi làng mù sương trước mặt rồi gửi cho Ứng Tư Tuyết.
Ngay sau đó, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, bấm số điện thoại của ba Vương Linh.
Ở đầu bên kia điện thoại, vang lên giọng của ba Vương Linh.
"Bạn học Dương? Cháu đã tới chưa?"
"Dạ, cháu đã đến cửa thôn, " Dương Húc Minh nói, "Nhà của bác là nhà nào ạ?"
"Chính là nhà thứ hai sau cổng làng, cháu đi thẳng vào là được, bác ở cổng nhà đón cháu."
Sau khi trò chuyện với ba của Vương Linh xong, Dương Húc Minh cúp điện thoại, tiếp tục lái xe đi.
Trong sương mù, toàn bộ thôn làng trông mơ hồ không chân thật, cứ như thể đang nhìn một khung cảnh giả tạo qua một lớp kính trong suốt.
Có một loại cảm giác hoang đường không chân thật.
Dương Húc Minh càng nhíu mày chặt hơn.
Anh cảm giác có chút bất an.
Đến thời điểm hiện tại, vẫn tình huống có thể khiến cho anh cảm thấy bất an đã không còn nhiều lắm.
Nhưng Từ Huyên là một.
trong số đó.
Dù sao Từ Huyên biết rõ về anh, thậm chí còn nắm rất rõ về Dương gia cản thi thuật, trong tình huống Dương Húc Minh không cách nào kế thừa gia nghiệp, ba Dương vẫn luôn bồi dưỡng Từ Huyên trở thành người thừa kế.
Coi như tìm lại được năng lực của mình, anh cũng chưa chắc an toàn.
Vì vậy Dương Húc Minh rất cẩn thận, phải nói là cực kỳ cẩn thận, thậm chí ngay cả xe cũng không dám lái nhanh.
Trên con đường xi măng mới xây, anh lái xe rất chậm.
Trong sương mù, những toà nhà trong thôn nhỏ dần dần trở nên rõ ràng.
Dương Húc Minh đã có thể nhìn thấy một bóng người đứng ở cổng thôn, mặc một chiếc áo khoác cotton màu xám giản dị, đang vẫy tay về phía anh, chắc là ba của Vương Linh.
Nhưng ngay khi nhìn thấy bóng người này, Dương Húc Minh lại đờ ra.
Anh theo bản năng đạp phanh lại, dừng xe ở giữa đường.
Bất động.
Trong sương mù, ngày giữa con đường trước mặt anh, bỗng dưng hiện ra một con rắn.
Thân rắn có nhiều màu sắc sặc sỡ, là rắn sọc gờ thường thấy ở vùng nông thôn, không độc, nhưng hình thể rất lớn.
Rắn sọc gờ là một loài rắn trong họ Rắn nước. Còn được gọi là nữ thần hôi thối, và không có nọc độc, còn gọi thái hoa xà.
Tuy nó đang cuộn tròn, nhưng nếu mở ra hoàn toàn thì có thể dài tới hai ba mét.
Một con rắn lớn cứ như vậy đang cuộn tròn thân thể ngăn ở trước xe của Dương Húc Minh, không chịu nhúc nhích.
Nó phụt ra lưỡi rắn, chứng minh con rắn này cũng không phải là vật chết.
Trên đầu rắn hình bầu dục, đôi mắt nhỏ màu đen dường như đang im lặng quan sát Dương Húc Minh.
Loại thời tiết đầu đông như vậy, cũng gặp phải rắn chặn đường sao...
Bàn tay cầm vô lăng của Dương Húc Minh, hơi siết chặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận