Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 586: Kẻ kỳ quái

Trong phòng ăn, tiếng người ầm ĩ.
Trường cấp 3 này tuy không phải trường nội trú, trước cổng trường có dãy quán ăn nhỏ nhưng căng tin và ký túc xá học sinh lại gần nhau nên việc kinh doanh căng tin vẫn rất tốt.
Nhưng xem xét từ góc độ của Dương Húc Minh, chất lượng đồ ăn trong căng tin trung học này thực sự là một lời khó nói hết.
Phải ăn thật khỏe mới nuốt nổi.
So với nữ sinh hầu như luôn cúi đầu, ngồi thẳng người toàn thân căng cứng, cứ như đang bị thầy mắng căng thẳng mở cái miệng nhỏ ăn từng miếng cơm đối diện hắn, Dương Húc Minh thoải mái hơn nhiều.
Để mặc cho cô bé xấu hổ cúi đầu.
Nếu nữ sinh trước mắt xấu hổ hướng nội, Dương Húc Minh cũng sẽ không chủ động nói chuyện, tránh để cô bé thêm căng thẳng.
Với tốc độ nói chuyện như đang nhận tội của cô bé, cô không mệt thì Dương Húc Minh cũng mệt thay cô.
Hơn nữa cô gái này cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc.
Hoặc có lẽ là đối phương có tính cách rất giống Tiểu Tư.
Liên tưởng kỳ diệu như thế, làm cho Dương Húc Minh có chút không biết nên nói cái gì mới ổn.
Nhưng sau mấy phút hai người đều im lặng, cô bé ngại ngùng lại chủ động lên tiếng.
"Thầy Dương, em.. em... có thể hỏi thầy một chuyện được không ạ?"
Dương Húc Minh thất thần, nghe cô bé nói mới choàng tỉnh, có chút hoang mang, anh hỏi cô bé: "Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi?"
"Thầy... thầy Dương, thầy cô lần này tới bao lâu ạ?" Cố Văn lặng lẽ ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn Dương Húc Minh, "Thầy sẽ ở lại trường dạy học sao?"
Dương Húc Minh cười lắc đầu, "Ở lại trường khả năng không lớn, trường các em vẫn rất lớn, sinh viên bình thường như thầy chưa chắc có thể được nhận vào."
"Chắc sau hai tháng thực tập, thầy sẽ rời đi."
Câu trả lời của Dương Húc Minh, làm cho Cố Văn giật mình.
"Chỉ 2 tháng sao..."
Cô bé căng thẳng nhìn Dương Húc Minh, hỏi, "Thầy Dương sau khi thầy kết thúc thực tập, thầy có tìm cách ở lại trường không? Em cảm thấy thầy Hồ rất thích thầy, nói không chừng sẽ đồng ý để thầy ở lại trường."
Thầy Hồ là chủ nhiệm lớp của Cố Văn, đồng thời cũng là chủ nhiệm khoa, lớn tuổi, mặt mũi lớn, coi như là một tiểu lãnh đạo ở trong trường.
Nếu như thầy Hồ lên tiếng nói giúp, quả thật có hy vọng ở lại.
Nhưng Dương Húc Minh trầm mặc một chút, cười lắc đầu.
"Loại chuyện đó, ai biết được đâu?"
Tùy tiện nói một câu, múc miếng cơm cuối cùng trong dĩa vào miệng, Dương Húc Minh bưng khay thức ăn đứng lên.
"Thầy đi trước, em từ từ ăn."
Nói xong, Dương Húc Minh bưng khay thức ăn xoay người rời đi.
Anh đi về phía để khay đồ ăn xong.
Nhưng anh mới đi mấy bước, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân theo sau.
Quay đầu phát hiện là Cố Văn, cô bé cũng bưng khay thức ăn theo sau.
Dương Húc Minh có chút ngạc nhiên, "Em ăn xong rồi sao?"
"Dạ, " cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Húc Minh thấy cô bé hầu như không động vào cơm canh trong dĩa, anh lắc đầu, nói; "Em ăn lượng vơm ít quá, ăn vậy sao đủ no?"
Cố Văn gật đầu, "Em đã rất no rồi."
Dương Húc Minh cười cười, "Anh nghĩ ai cũng giống như em mỗi ngày ăn chút như thế điểm là đủ no, một năm sẽ tiết kiệm được cả đống tiền."
Đặt khay thức ăn vào chỗ thủ khay thức ăn, Dương Húc Minh và Cố Văn cùng rời khỏi rồi căn tin.
Sau khi đi khỏi cửa căng tin, Dương Húc Minh nói, "Em phải về ký túc xá chứ!? Nhanh về nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn đi học."
Cô bé đứng ở bên cạnh Dương Húc Minh, tay của cô bé nhẹ nhàng nắm góc áo, có chút hồi hộp hỏi, "Thế... thầy Dương lão không có phòng ký túc xá sao?"
Dương Húc Minh gật đầu, "Giáo viên thực tập lấy ở đâu ra phòng ký túc xá chứ... thầy dự định tới phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều gặp lại."
"Còn nữa, lần sau em đừng căng thẳng như vậy rồi nữa, thầy cũng không biết ăn thịt người, em không cần sợ thầy nhiều vậy?"
"Thả lỏng chút, mặc dù thầy là giáo viên thực tập, nhưng thật ra anh cũng lớn hơn em mấy tuổi thôi."
Nghe Dương Húc Minh nói thế, Cố Văn liên tục gật đầu.
"Dạ dạ dạ, em biết rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Dưới ánh mặt trời ban trưa, Cố Văn vẫn đứng ở cửa phòng ăn đưa mắt nhìn bóng lưng của Dương Húc Minh rời đi, không hề rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng của Dương Húc Minh hoàn toàn biến mất, cô bé mới thu tầm mắt lại, xoay người rời đi.
Lúc mới đi qua góc tường, phía sau góc đột ngột nhảy một nữ sinh.
"Hù!"
Nữ sinh làm mặt quỷ đột ngột nhảy ra, bên cạnh một học sinh đi ngang qua bị doạ sợ hết hồn.
Nhưng Cố Văn là đối tượng bị doạ lại vẫn tỉnh bơ, không chút phản ứng.
Cô bé nhìn con bạn cùng phòng trước mặt, không nói gì lắc đầu.
"Cậu là đứa trẻ lên ba hả..."
Nữ sinh cũng mặc đồng phục học sinh cười hì hì ôm lấy cổ của cô bé, nói rằng: "Tiểu Văn của chúng ta kỹ năng diễn xuất càng ngày càng tốt rồi, tớ nghĩ là thầy Dương đó, chắc chắn bị cậu làm cho mê mệt rồi."
Cố Văn im lặng đẩy con bạn ra, nói rằng, "Chẳng lẽ cậu luôn ở bên cạnh rình coi!?"
Bạn cùng phòng cười hì hì ôm cô bé, nói rằng, "Đừng nói khó nghe như thế nha, chẳng phải tớ đang quan tâm cậu sao? Muốn xem cậu tiến triển như thế nào, lỡ như thầy Dương lại là một tên dâm ngầm thì sao, nhân cơ hội sờ soạng cậu, chẳng phải cậu sẽ lỗ lớn sao?"
Cố Văn hừ hừ, "Vậy không phải càng tốt hơn sao? Trực tiếp lấy được chứng cứ, sau đó báo công an, xem hắn làm thế nào."
Bạn cùng phòng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Ai nha nha ! Cậu đây là chuẩn bị hi sinh chính mình hay sao! Hay là nói... hi hi hi... Tiểu Văn thực sự thích thầy Dương này rồi sao?"
Cố Văn liếc nhìn con bạn, có chút khinh thường nói: "Thích hắn? Đùa gì thế... loại đàn ông cổ lỗ sĩ quê mùa như vậy, có ngu mới thích hắn. Nếu không phải vì báo thù một mũi tên lần trước, tớ éo thèm để ý đến hắn."
"Vậy ngồi đợi Tiểu Văn biểu diễn rồi?"
"Hừ hừ... chờ xem kịch vui đi. Lần trước để hắn chạy, lần này gần hai tháng, có rất nhiều cơ hội để giày vò hắn."
Hai người vừa nói, vừa đi về phía ký túc xá.
Nhưng hai người mới vừa đi không bao lâu, Cố Văn vội vàng chém gió không chú ý xung quanh, trực tiếp húc trúng một nữ sinh đang cúi đầu vội vã chạy tới.
Đối phương trực tiếp bị đụng ngã xuống, quyển sổ ôm trong ngực cũng rơi xuống đất.
"Ách... xin lỗi, " bạn cùng phòng lập tức dìu nữ sinh kia dậy, Cố Văn thì vội khom lưng xuống nhặt hộ nữ sinh quyển sổ rơi trên mặt đất.
Đó là một quyển sổ có bìa đỏ như máu.
Lúc ngón tay chạm vào bìa, có một loại cảm giác lạnh buốt kỳ quái, cứ như đang sờ một khối băng, nhưng cảm giác lạnh như băng này không tê tái như khối băng.
"Đồ của cậu, " Cố Văn đưa quyển sổ lại cho đối phương.
Nhưng nữ sinh mặc váy trắng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó vội vã bỏ đi.
Chẳng hề nói một câu.
Loại thái độ này, làm cho Cố Văn cùng bạn cùng phòng đều ngẩn ra.
"Kẻ kỳ quái..." Cố Văn nhìn bóng lưng của nữ sinh kia, có chút hoang mang, "Mặc váy trắng? Không phải là học sinh của trường chúng ta sao?"
Bạn cùng phòng sờ sờ tay, lộ ra nụ cười mê gái, "Nhưng da thật là mịn nha... he he he... hơn nữa da rất trắng, lần này không thiệt, không thiệt."
Cố Văn im lặng trừng con bạn, nói, "Cậu đã thích như thế, có muốn tớ đi xin số điện thoại cho cậu hay không? Đi thôi."
"Ôi... đi thì đi, không biết thưởng thức cái đẹp, lãng phí có khuôn mặt xinh đẹp như thế, mau tới để cho tớ xoa xoa ngực cái nào."
"Cút cút cút, cút sang một bên, tên biến thái mê gái này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận