Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 645: Phải chia sẻ tình cảm

Cơn gió âm u lạnh lẽo, lan tràn trong không khí.
Dương Húc Minh đứng cứng ngắc, rõ ràng cảm thấy đôi tay quỷ trắng hếu đang đóng băng thân thể của chính mình, thậm chí ngay cả phát động năng lực cũng bị đóng băng.
Anh khó tin nhìn Tiểu Tư trước mắt, rốt cuộc hiểu rõ năng lực của cô.
Thì ra đôi tay quỷ trắng hếu quỷ, cũng không phải là tay của chính cô sao...
Đúng như những gì Phạm Chí Cương đã nhìn thấy, bao lâu nay, Tiểu Tư đều nằm trên lưng của anh?
Đôi tay quỷ trắng hếu quỷ, chỉ là năng lực của Tiểu Tư?
Hơn nữa hiện tại tay quỷ của cô thậm chí có thể thoát ly quyển nhật ký, tróc nã mục tiêu từ cự ly xa?
Đây chính là tay quỷ khủng bố mà ngay cả Lý Tử cũng không thể tránh thoát nổi! Dương Húc Minh đang vô cùng lo lắng. Anh nói với cô gái váy trắng trước mắt càng ngày càng gần rằng này. "Em bình tĩnh một chút! Tiểu Tư! Em bình tĩnh một chút đi!"
Dương Húc Minh lo lắng kêu lên, "Đừng nên bị chị ấy nói mấy câu làm rối trí, rồi làm ra chuyện quá khích!"
"Từ trước tới nay anh chưa từng quên cảm nhận của em, anh chưa từng coi em là công cụ."
"Ở trong lòng của anh, em vẫn luôn là đồng bọn đáng để tín nhiệm nhất của anh!"
Dương Húc Minh cố cố vũ, cố khuyên Tiểu Tư ở trạng thái hắc hóa trở về. Những lời này, cũng đích xác là lời thật lòng trong lòng anh. Mặc dù đối với cô gái đã từng muốn hại chết anh... hoặc có lẽ là nữ quỷ có chút kiêng kỵ cùng lo lắng, nhưng cho tới nay, Dương Húc Minh đều vô cùng tín nhiệm Tiểu Tư, chưa bao giờ coi cô là công cụ có cũng được không có cũng được.
Bằng không thời điểm ở trong hầm trú ẩn tại núi Chung, anh đã có thể dựa theo kiến nghị của Sinh Tử Lục hủy diệt quyển nhật ký của Tiểu Tư, dùng sự tiêu vong hoàn toàn của Tiểu Tư để đổi lấy một con đường sống cho mình. Mặc dù ở nội tâm anh, Tiểu Tư lúc còn sống ít khi tiếp xúc với anh tuyệt đối không cách nào sánh bằng Lý Tử. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiểu Tư không có địa vị nào ở trong lòng anh. Anh thật sự đối đãi với cô gái này như một đồng bạn đáng để tin tưởng. Cho nên ngôn từ của Dương Húc Minh, vô cùng thành khẩn. Nhưng trong gió rét, Tiểu Tư càng đi càng gần. Đối mặt với lời bào chữa của Dương Húc Minh, cô chỉ bình tĩnh lắc đầu, nói rằng. "Em muốn không phải là bạn... Dương Húc Minh, em muốn nhiều hơn."
"Khi em còn sống, luôn sợ hãi rụt rè, cho nên bỏ lỡ thứ quan trọng nhất."
"Nhưng sự xuất hiện của Ứng tiểu thư khiến cho em hiểu được."
"Cùng với ngồi chờ đợi bàng quan, không bằng nỗ lực đi làm chuyện mình muốn làm, nhất định sẽ có một kết quả."
"Mà nếu như không làm, vậy vĩnh viễn không có kết quả."
Cô nhìn Dương Húc Minh, nói thật lòng. "Nếu như ban đầu em không sợ hãi rụt rè, mà là cố gắng đi tới gần anh, lại gần anh, có thể trước khi học tỷ Lý Tử quen biết anh chúng ta cũng đã có chút tiến triển."
"Cho dù em không tiếp cận anh, anh ở bên học tỷ Lý Tử, em cũng không nhất định sẽ thua..."
Cô nhìn Dương Húc Minh, khóe miệng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt quanh năm chưa bao giờ cười. Cô nở một nụ cười không rõ là mỉa mai hay hài lòng, ý nghĩa của nụ cười cũng không rõ ràng. "Bởi vì Dương Húc Minh thật sự là một người đàn ông rất đa tình."
"Dù cho trông rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế chỉ cần tốn chút công sức, bỏ chút thời giờ, vẫn rất dễ dàng giải quyết."
"Tuy ngoài miệng của anh luôn nói mình trọn đời chỉ thích một người, nhưng trên thực tế anh không làm được."
"Bạn học Dương Húc Minh thật sự chính là một gã đàn ông đa tình rất dễ dàng giải quyết..."
Thấy vẻ mặt cứng ngắc của Dương Húc Minh, Tiểu Tư mặc váy trắng chạy tới trước người của anh. Giữa ngọn lửa trắng đang cháy trong rừng, thiếu nữ ngửa đầu, nhìn Dương Húc Minh, lộ ra khuôn mặt tươi cười hài lòng rất hiếm khi lộ ra lúc còn sống. "Cho nên... anh đã quyết định."
"Đối mặt với gã đa tình dễ dàng giải quyết như vậy, tại sao em phải ẩn trốn?"
"Trò chơi của mọi người thật vui, em cũng muốn gia nhập."
Tiểu Tư mở ra quyển nhật ký, lại một đôi tay quỷ trắng hếu đưa ra ngoài. Lúc này đây, đôi tay quỷ này trực tiếp nắm hai bên gương mặt của Dương Húc Minh, lực kéo bắt đầu xuất hiện. Dương Húc Minh cứng ngắc đứng một chỗ, biểu cảm vô cùng xấu xí. "Tiểu Tư!"
Anh vô cùng khiếp sợ nhìn thiếu nữ trước mắt, hỏi, "Rốt cuộc muốn làm chuyện gì chứ?"
Tiểu Tư mỉm cười mở ra quyển nhật ký, nói rằng, "Muốn cho bạn Dương Húc Minh xem nhật ký của em... tất cả đau khổ, do dự, ngượng ngùng, yêu thích, tuyệt vọng của em trong ba năm nay... toàn bộ đều ghi ở trong đó."
"Em vẫn luôn muốn chia sẻ với anh."
"Thực sự... vẫn luôn muốn chia sẻ với anh."
Thiếu nữ nhẹ giọng nói, "Tuy em không biết thứ lợi hại như cách xóa ký ức hay sửa đổi bộ não, nhưng nếu tất cả những cảm xúc chứa đựng trong cuốn sách này đều dồn vào tâm trí của Dương Húc Minh, tâm trạng của anh chắc chắn cũng sẽ có biến hóa nha !?"
Dương Húc Minh có chút hoảng sợ rồi. Từ xa xa, Từ Huyên vừa hay lên tiếng. Cô chống quan tài phá lên cười ha ha, cười cực kỳ vui vẻ, cười đến mức không còn chút hình tượng nào đáng nói. "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... A Minh... A Minh a... Ha ha ha ha..."
"Em đó, thật sự có thể chất thu hút những người phụ nữ lập dị!"
"Nhìn xem những phụ nữ mà em thu hút là loại gì đi."
"Đây chính là viện quân mà em đã hy vọng sao? Đây chính là hy vọng cuối cùng mà em gửi gắm? Ha ha ha ha... cười chết chị rồi."
"Tình cảnh này, rốt cuộc muốn để cho chị nói cái gì mới có thể biểu đạt tâm trạng lúc này của mình? Thực sự là cười chết chị rồi ha ha ha ha ha ha ha..."
Từ Huyên cười cực kỳ vui vẻ, cười cực kỳ tươi, cười không dứt được, đến mức làm cho người ta hoài nghi cô sắp cười đến ngu luôn. Dương Húc Minh cứng ngắc đứng ở nơi đó, không thể nào nhúc nhích. Nghe tiếng cười ha ha của Từ Huyên, vẻ mặt của anh rất khó coi. Đôi tay quỷ trắng hếu kia, đã kéo đầu của anh, kéo về phía quyển nhật ký mà anh đã buông ra. Dương Húc Minh lại không cách nào phản kháng lực kéo này. Mà xa xa Từ Huyên, lại không hề có ý định can thiệp. Cô chỉ đứng đó cười không ngừng, dường như thực sự dự định ngồi xem Dương Húc Minh bị bắt vào trong quyển nhật ký. Trong lúc đầu của Dương Húc Minh sắp va vào quyển nhật ký, trong khu rừng mới vang lên âm thanh thứ tư. "Khụ khụ khụ khụ... ừm... ngắt lời cái."
"Các người không phát hiện hoàn cảnh trong khu rừng này đã thay đổi rồi sao?"
Âm thanh này đột nhiên vang lên, làm cho Tiểu Tư ôm quyển nhật ký đơ ra luôn. Cô theo bản năng quay đầu, nhìn về phía sau. Ở trong rừng cây kia, lúc này có một người đàn ông trung niên với sắc mặt trắng bệch đang đứng. Trong tay của người đàn ông trung niên, nắm một bé trai toàn thân trắng hếu. Nhìn thấy dáng dấp của hai ba con này, Tiểu Tư giật mình. Cô đã theo Dương Húc Minh đến Giang Tây, nhận ra thân phận của hai người này. "Thầy Nhạc?"
Tiểu Tư trông có chút kinh ngạc. Từ Huyên cách đó không xa thì vẫn bình tĩnh, "Ai ui... rốt cục chịu xuất hiện rồi sao? Tôi còn tưởng rằng các người sẽ trốn mãi mãi chứ."
Dáng dấp bình tĩnh, dường như sớm đã có tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận