Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 634: Sinh Tử Lục

Trong con hẻm đen nhánh, quạnh quẽ không người.
Dương Húc Minh kinh ngạc đứng trong bóng tối, nghe được tiếng khóc thút thít truyền đến từ chỗ sâu trong con hẻm.
Tiếng khóc kia vô cùng quen thuộc, lại dường như như vô cùng xa lạ.
Thế nhưng sau khi nghe được tiếng khóc thút thít này, trái tim của Dương Húc Minh theo bản năng quặn đau, dường như đó là người vô cùng quan trọng.
Anh theo bản năng đi về phía trước, không ngừng đi về phía chỗ sâu trong con hẻm, nhưng trong con hẻm đen như mực, dường như vô cùng vô tận.
Dù anh đi bao lâu rồi, vẫn không cách nào đi tới được phần cuối.
Dẫu sao thì tiếng khóc kia dường như cách anh càng ngày càng xa. Dường như qua không bao lâu, cô gái đang khóc thút thít này sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh. Cảm giác nôn nóng cùng sợ hãi không rõ, tập kích tâm hồn của Dương Húc Minh. Anh lo lắng kêu lên. "Bạn rốt cuộc là ai?! Bạn rốt cuộc là ai vậy?!"
Anh hướng về phía phần cuối con hẻm liều mạng hét. Nhưng ở chỗ sâu trong con hẻm tăm tối không có bất kỳ tiếng trả lời nào, chỉ có tiếng khóc kia dường như càng lúc càng thêm bi thương, đồng thời càng cách anh xa hơn. Dương Húc Minh vô cùng nôn nóng, liều mạng chạy như điên trong bóng đêm, muốn đuổi kịp tiếng khóc kia. Nhưng dù anh chạy nhanh cỡ nào, tiếng khóc kia cũng cách anh càng ngày càng xa. Cuối cùng, Dương Húc Minh cảm giác mình vấp phải thứ gì rồi. Trong bóng tối, anh thảm hại ngã xuống đất, toàn thân đau đớn. Hốt hoảng bò lên, Dương Húc Minh vội vã nhìn về phía sau, lúc này mới thấy rõ mình vừa vấp phải người nào.
Máu me khắp người Lâm Tông Lễ...
Lâm Tông Lễ máu me khắp người đang cuộn mình trong bóng đêm, như là đang chịu giày vò nào đó, thân thể đang nứt nẻ không ngừng. Dương Húc Minh vừa nhìn thấy nó, nó đang chật vật che cổ, liều mạng phát ra tiếng gọi khàn khàn. "Dương Húc Minh... Dương... Dương Húc Minh!"
Trong bóng tối, Lâm Tông Lễ liều mạng khàn giọng kêu, " Sinh Tử Lục đang chấn động! Nhanh đi xem Sinh Tử Lục !"
Dương Húc Minh hoảng sợ nhìn bóng dáng của Lâm Tông Lễ dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, điều này khiến anh sợ hãi cùng cực. Sinh Tử Lục ... Sinh Tử Lục ... Anh chợt từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang gặp ác mộng. Cô gái bên cạnh ngủ rất say, tiếng hít thở nhẹ nhàng trong đêm đen yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Dương Húc Minh cẩn thận giúp nàng đắp chăn xong, lúc này mới thận trọng xuống giường, khoác áo ngủ hướng phía ngọa thất đi ra bên ngoài. Sinh Tử Lục ... Chuyện vừa rồi đã xảy ra trong ác mộng, Dương Húc Minh đã sắp không nhớ nổi rồi. Anh chỉ nhớ rõ có cô gái cứ không ngừng khóc, hơn nữa hình như có ai đó đang nói chuyện với anh về Sinh Tử Lục . Tuy cảm thấy chuyện này đơn thuần chỉ là một cơn ác mộng, nhưng trong lòng Dương Húc Minh vẫn cảm thấy có chút không thực. Dù sao cuốn sách bại hoại Sinh Tử Lục này cất đi không quản đã lâu, mà xét theo những mối liên hệ trong quá khứ, cuốn sách bại hoại này cũng không phải là cái loại hiền lành bằng lòng với hiện trạng. Nếu như ý thức được mình không còn cách nào tìm được tân chủ nhân, có lẽ sẽ làm ra chuyện quỷ dị gì?
Dương Húc Minh đi vào thư phòng, mở ngăn chứa đồ dưới đáy giá sách, lấy ra một hộp sắt có khóa. Trong ánh sáng mờ ảo của thư phòng, Dương Húc Minh mở khóa, sau đó mở hộp ra. Lấy Sinh Tử Lục bên trong hộp ra. Lúc tay chạm vào Sinh Tử Lục , Dương Húc Minh cảm nhận được cảm giác lạnh như băng. Anh chần chừ, chậm rãi lật ra trang sách. Trang thứ nhất, trống rỗng. Trang thứ hai, trống rỗng. Dương Húc Minh lập tức mở tới trang thứ ba. Nội dung trong trang thứ ba, vẫn trống rỗng. Nếu như Sinh Tử Lục có dị biến gì, hẳn sẽ xuất hiện chữ viết ở trang thứ ba. Nhưng hôm nay trên trang thứ ba này vẫn hoàn toàn trống không, chưa từng xuất hiện bất kỳ chữ nào. Cho nên ác mộng ban nãy, quả nhiên chỉ là một ác mộng sao? Dương Húc Minh nhíu mày suy tư, im lặng không nói. Một đôi tay trắng nõn, lại nhẹ nhàng bịt mắt của anh từ phía sau. Dương Húc Minh bên tai, vang lên một cái quen thuộc tiếng cười khẽ. "Đoán xem em là ai ! " Dương Húc Minh cười cười, "Huyên..."
Ngay khi nói ra chữ này, anh cũng đơ ra luôn. Sau đó anh có chút xấu hổ, "Tư Tuyết... là em..."
Vì vậy, anh bưng mắt buông tay xuống. Trong ánh đèn của thư phòng, Ứng Tư Tuyết cười hì hì tựa đầu lên bả vai của anh, kề sát mặt của anh nói rằng, "Đêm khuya không ngủ, anh chạy chỗ này làm chi vậy?"
Ứng Tư Tuyết cười cười, nhưng Dương Húc Minh lại có chút xấu hổ. "Cái đó... mới nãy nhận lầm em..."
Nhìn vợ lại kêu tên người phụ nữ khác, chuyện này dù dưới bất kỳ tình huống nào đều có thể nói là tuyệt cảnh. Nhưng Ứng Tư Tuyết lại cười hì hì nhéo nhéo mặt của anh, nói rằng, "Đừng trông đau khổ như vậy, nào, anh cười một cái đi. Em cũng đâu hẹp hòi như vậy, hơn nữa nếu như anh mỗi lần đều có thể đoán đúng, vậy mới vô vị... Hì hì..."
Nhìn nụ cười hài lòng không chút khó chịu của Ứng Tư Tuyết, lúc này Dương Húc Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Còn may tính cách của Ứng Tư Tuyết rộng rãi, không tính toán loại chuyện nhỏ này, nếu như đổi thành Lý Tử cùng Từ Huyên, chắc sẽ phải lột một lớp da của anh... Anh thở dài, khép lại Sinh Tử Lục , một lần nữa để lại trong hộp sắt. Sau đó anh nói rằng, "Vừa rồi anh đã gặp một ác mộng, bắt nên anh định mở Sinh Tử Lục xem có gì biến dị hay không. Quyển sách quỷ quái này vẫn muốn bẫy em làm người dẫn đường, cứ để như vậy anh thật sự có chút không yên lòng."
Ứng Tư Tuyết từ phía sau ôm Dương Húc Minh, tựa đầu vào bả vai của anh, nhìn Sinh Tử Lục bị khóa vào trong hộp sắt, híp mắt lại. "Vậy thì vất luôn đi."
Ứng Tư Tuyết cười hì hì đưa ra một cái đề nghị, "Đổ bê tông nó, sau đó chôn xuống lòng đất sâu mấy trăm mét, bảo đảm nó không thể đi ra ngoài làm loạn."
Dương Húc Minh thở dài, lắc đầu, "Không được... Qquyển sách này vẫn phải giữ lại, không thể mãi không có người dẫn đường."
"Sau này có cơ hội, phải tìm cho nó một chủ nhân mới đáng tin."
"Bằng không mỗi lần gặp phải sự kiện linh dị chúng ta đều phải đi xử lý, quá phiền toái."
Lời của Dương Húc Minh, làm cho Ứng Tư Tuyết nhún vai, "Vậy được, cứ nhét nó vào tầng hầm."
Cô cười, vươn tay đặt ở trên hộp sắt, nói rằng, "Em giấu nó đi, bảo đảm sau này nó không thể làm bậy."
Dương Húc Minh có chút không yên lòng, "Em cũng không thể đụng vào cuốn sách bại hoại này, lỡ em bị ám thì sao giờ? Cứ để anh đi."
Ứng Tư Tuyết suy nghĩ một chút, cô thu tay lại, nói rằng, "Được, giao cho anh."
Cô cười híp mắt nói rằng, "Em cùng với anh, khoá cuốn sách bại hoại này lại, đỡ để nó sau này làm loạn."
Cứ như vậy, hai người rời khỏi thư phòng, đi đến tầng hầm. Cuối cùng trước ánh mắt của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh chôn hộp sắt này trong lớp xi măng dưới tầng hầm, trừ anh ra, chắc không ai có thể sẽ moi ra quyển sách này. Mà sau khi thấy cảnh như vậy, lúc này Ứng Tư Tuyết mới hài lòng gật đầu, vui vẻ khoác tay của Dương Húc Minh. Trong ánh đèn mờ ảo của tầng hầm, mái tóc dài mượt mà của cô gái xõa xuống, vừa mê hoặc vừa xinh đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận