Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 591: Mũ của ông giá bao nhiêu

Trong mũi ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái, đó dường như là mùi thơm hỗn hợp của dầu gội và sữa tắm.
Không gây khó chịu, rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu.
Ngay cả những người không thích nước hoa như Dương Húc cũng vô thức thích mùi này.
Cô gái mềm mại trong vòng tay anh nhẹ nhàng ôm anh, cả cơ thể cô nép vào vòng tay anh.
Bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể cô gái áp chặt vào ngực anh, khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại khiến cho người ta si mê.
Thân thể anh, có chút cứng ngắc.
Tâm trạng vất vả lắm mới bình phục lại, lúc này lại lần nữa trở nên hốt hoảng.
Trong chăn ấm, hai người quấn thật chặt nhau, hô hấp đan xen vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Chăn là một thứ rất thần kỳ.
Khi con người được bao bọc ở trong đó, rất dễ dàng sinh ra một loại cảm giác ngăn cách với đời.
Lúc cảm thấy sợ hãi, có thể cuộn mình trong chăn, dường như làm vậy thì có thể tránh né tất cả uy hiếp của ngoại giới.
Lúc thương tâm tuyệt vọng, co rúc ở trong chăn khóc lóc đó là nơi tốt nhất để tránh né nối đau.
Vậy mà lúc này Dương Húc Minh, cũng không có cảm giác kinh hãi lúc ở trong chăn.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, cùng cô gái xinh đẹp co rúc ở trong chăn, ôm thật chặt lấy nhau.
Loại thế giới nhỏ hẹp dường như tách biệt toàn thế giới, cả thế giới chỉ còn lại có hai người, làm cho anh cảm thấy rất không quen.
Anh hoảng hốt muốn trốn tránh, muốn trốn khỏi cái chăn ấm áp này, muốn trốn khỏi thân thể mềm mại này.
Thế nhưng ở trong nội tâm của anh lại có một âm thanh kích động đang reo hò, đang điên cuồng hò hét.
Không phải anh thích cô ấy sao?
Anh không thích cô ấy sao?
Đừng tự gạt mình Dương Húc Minh, anh vốn không trung trinh như trong tưởng tượng! Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Anh xao động! Anh đang khát vọng! Anh đang thèm khát thân thể của cô ấy!
Hơn nữa anh không phải là chồng của cô sao? Anh đã làm giấy hôn thú với cô rồi, cũng đã quyết định cùng cô sống hết đời, lẽ nào anh thật muốn giả mù sa mưa làm quân tử đạo đức cả đời, cái gì cũng không làm?
Anh làm như vậy không làm thất vọng ai đó sao?
Anh cho rằng làm như vậy thì có vẻ anh rất một lòng, rất si tình? Không phải! Điều đó sẽ chỉ khiến anh giống như một tên ngốc không chịu trách nhiệm!
Ôm cô ấy đi! Tên nhát gan! Đáp lại cô ấy đi!
Anh cái gì cũng không làm, anh không làm thất vọng ai sao? Anh không làm thất vọng cô vì anh làm tất cả sao?
Anh là tên tiểu nhân đáng xấu hổ! Đồ nhu nhược tự cho là đúng!
Âm thanh trong đầu, dường như đang điên cuồng nhục mạ anh, điên cuồng bức bách anh, điên cuồng kích thích anh.
Cơ thể cứng ngắc của Dương Húc Minh chậm rãi giật giật.
Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm cô gái vào trong lòng, ép sát thân thể của vào thân thể của cô hơn.
Chiếc váy ngủ mỏng tang, không thể nào che đi xúc cảm từ thân thể mềm mại của cô ấy.
Dương Húc Minh ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ tóc của cô gái, thân thể cứng ngắc.
Anh nghe được lời vừa rồi của cô, cũng hiểu ý của cô.
Nhưng trong lòng anh, vẫn đang do dự.
Thực sự... phải làm sao?
Mà cô gái trong ngực rất hiển nhiên cảm giác được thân thể của anh cứng ngắc, cô chậm rãi dùng tay sờ soạng sau lưng của Dương Húc Minh, nhẹ giọng nói.
"Buồn ngủ sao?" Cô gái nhẹ giọng nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm đến trường, quả thật cần nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Dương Húc Minh, cứ như đang an ủi Dương Húc Minh, "Không sao đâu, em cũng mệt mỏi. Cứ ôm như vậy là được rồi, chúng ta ngủ chung đi."
"Có thể ôm anh ngủ như vậy, em rất an tâm."
Trong giọng nói dịu dàng của cô, ẩn chứa vô hạn nhu tình.
Cô dịu dàng trấn an anh, cơ thể cứng ngắc của Dương Húc Minh chậm rãi buông lỏng.
Anh nhẹ nhàng ôm thân hình ấm áp mềm mại trong lòng, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cùng với tiếng tim đập rõ ràng gần trong gang tấc, điều này lúc trước chưa bao giờ cảm giác được.
Quen Ứng Tư Tuyết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên đôi bên ôm nhau thân mật như vậy.
Thực sự giống như người tình ngọt ngào.
Nhưng dù là Ứng Tư Tuyết hay là anh, trong lòng dường như cũng có một cái hào rộng không thể vượt qua, dường như mãi mãi cũng không vượt qua nổi đi.
Nhưng...
Dương Húc Minh cắn răng, nhắm hai mắt lại.
Anh có thể cảm giác được nỗ lực của Ứng Tư Tuyết, Ứng Tư Tuyết đang nỗ lực muốn phá cái hào rộng này, muốn làm cho quan hệ của bọn họ hòa hợp như trước kia, phải thay đổi mối quan hệ xấu hổ lại cứng ngắc hiện tại này.
Mà anh, dường như luôn trốn tránh.
Chuyện này nghĩ như thế nào, đều không phải là chuyện mà một người đàn ông nên làm...
Dương Húc Minh nhẹ nhàng siết chặt, làm cho cô gái trong lòng dán chặt vào mình hơn.
Hai cơ thể người, ôm nhau thật chặt.
Dương Húc Minh ôm rất dùng sức, dùng sức giống như là muốn hoàn toàn ép cô gái trong lòng vào trong cơ thể của mình.
Hiện giờ, anh rốt cục cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại này trong lòng.
So với anh cao to mạnh mẽ, Ứng Tư Tuyết thực sự yếu đuối dễ vỡ như búp bê, hai người ôm nhau, thậm chí cho Dương Húc Minh một loại ảo giác, cứ như chính mình hơi dùng sức một chút sẽ bẻ gãy xương của cô.
Loại cảm giác đột nhiên dâng lên này, làm cho anh theo bản năng buông lỏng lực siết từ hai cánh tay.
Từ trước đến nay, người vẫn làm bạn ở bên cạnh anh nhường nhịn anh, giúp đỡ anh, dịu dàng che chở anh, thì ra là cơ thể xinh đẹp ấy gầy yếu vậy sao...
Dương Húc Minh không khỏi cảm xúc dâng trào.
Cái loại cảm xúc này, là yêu thương, là thương tiếc, là muốn báo đáp gấp bội cô gái trong lòng, để cho cô cười, vĩnh viễn sẽ không khóc lóc bi thương.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái nữ hài trong ngực.
Hai người mắt đối mắt, anh không hề trốn tránh giống như trước, mà là trông nhìn cô gái, môi ngọa nguậy... sau đó, chậm rãi xích lại gần.
Trong ánh sáng mờ tối, đôi môi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Giữa đôi môi mềm mại khẽ mở, đầu lưỡi xinh xắn chui ra, quấn lấy đầu lưỡi của Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh thở gấp gáp hơn.
Tình cảm đè nén trong lòng anh từ trước đến nay lúc này toàn bộ bạo phát, cũng không còn cách nào kìm chế.
Gần như là không khống chế được, Dương Húc Minh chợt xoay người đè lên trên người của Ứng Tư Tuyết, tâm trạng cuồng nhiệt như núi lửa bạo phát cũng không còn cách nào làm lạnh.
Sau đó...
"Ông chủ, cái mũ này của ông giá bao nhiêu tiền?"
Trong chợ đêm thành phố Tây Tạng, du khách qua lại đông nghịt, trông vô cùng náo nhiệt.
Cô gái với làn da trắng bệch đứng ở trong đó trước một cái sạp nhỏ, cầm lên cái mũ màu xanh lá mạ, tò mò liếc nhìn nói rằng, "Trông thật thú vị."
Người bán hàng rong dùng giọng phổ thông nói rằng, "Ba mươi."
Nói xong, vẫn còn đưa ra ba đầu ngón tay, sợ khách hàng không nghe rõ.
Dưới ánh đèn chợ đêm, cô gái cầm mũ trước sạp nhỏ lật xem một vòng, nói rằng: "20 thôi, tôi chỉ còn lại hai mươi."
Nói xong, cô trực tiếp đeo mũ trên đầu, sau đó cười híp mắt móc ra một tờ tiền nhăn nhúm mệnh giá hai mươi tệ, "Được không? Hai mươi."
Lão bản thở dài, "Được chứ."
Nhận tờ tiền nhăn nhúm mệnh giá hai mươi tệ, ông chủ ngồi ở bên cạnh sạp nhỏ, đưa mắt nhìn cô gái đội chiếc mũ màu xanh lá mạ biến mất ở trong đám người, cảm giác duy nhất chính là cô bé này da thật là trắng nha.
Da trắng như thế, là người nước ngoài sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận