Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 626: Ta sẽ thực hiện lời hứa

Lời của "Vương Linh" khiến cho Dương Húc Minh sợ hãi.
Anh khó tin nhìn cô gái trước mắt, nói rằng, "không thể nào!"
"Nếu như chưa chuẩn bị chu toàn, nghi thức này tuyệt đối không thể nào phát động thành công!"
Đây cũng chính là nguyên do Dương Húc Minh tự tin mình sẽ thắng.
Bởi vì nghi lễ vẫn chưa chuẩn bị chu toàn, dù là Từ Huyên cùng người làm vườn làm gì đi nữa, kế hoạch của hai ả đều không thể áp dụng.
Nhưng Từ Huyên lại nói chị ta có thể phát động nghi lễ?
Mà cái giá chỉ là có chút thiếu hụt?
Dương Húc Minh rất khiếp sợ.
Nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của Dương Húc Minh, "Vương Linh" rất bình tĩnh nói, "Tuy A Minh em lấy được bí kíp Cản thi thuật của Dương gia, nhưng em chớ quên, so về nghiên cứu Cản thi thuật, chị sớm hơn em rất nhiều... hơn nữa sớm hơn rất nhiều năm."
"Em cảm thấy, với trình độ nghiệp dư của em, có thể so với chị sao?"
"Vương Linh" trông ngây dại đờ đẫn, nhưng ý tứ trào phúng trong giọng nói lại truyền ra ngoài rất rõ ràng. Dương Húc Minh vọt thẳng về phía chị ta, cũng không dám kéo dài nữa. Nhưng khi anh phát động năng lực, trong nháy mắt biến mất khỏi bãi đất trống, thân thể của "Vương Linh" đã xuất hiện biến hóa. Một đôi tay tái nhợt, bán trong suốt, chậm rãi từ trong bụng của Vương Linh đưa ra ngoài. Sau đó đôi tay trong suốt này nắm lấy thân thể của Vương Linh, cố muốn bò ra bên ngoài, rất nhanh, một bóng người trong suốt bò ra từ trong bụng của Vương Linh. Lúc Từ Huyên mặc váy trắng, thân thể trong suốt đứng ở trong rừng cây, Vương Linh với sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, cứ như mất đi tất cả sức mạnh để đứng. Thấy cảnh như vậy, Dương Húc Minh ngừng lại từ rất xa, không có tùy tiện tới gần. Anh sững sờ nhìn Từ Huyên bán trong suốt trước mắt, hầu như hoài nghi mình nhìn lầm. Từ Huyên lại thật sự phát động nghi lễ? Hơn nữa còn thành công? Lúc này Từ Huyên đứng ở trong rừng cây, hài lòng nhìn thân thể trong suốt của mình, gật đầu. "Phù... rốt cục đã trở về, không khí trong thế giới hiện thật quả nhiên thiệt là tốt, dễ ngửi hơn nhiều so với trong sông máu."
Nói xong, cô nhìn về phía bà lão đang bị chôn dưới đất, cười đưa tay sờ đầu của đối phương. "Được rồi, bà Thiệu, vất vả cho bà rồi, ta sẽ giữ lời hứa..."
Từ Huyên cười rất vui vẻ, "Bà không phải sợ tật bệnh, sợ đau đớn sao? Giờ ta sẽ chữa khỏi bệnh của bà."
Bà lão bị chôn dưới đất kích động nhìn Từ Huyên, liều mạng dập đầu trên mặt đất, mừng đến chảy nước mắt, "Cảm ơn Bồ Tát! Cảm ơn Bồ Tát! Cảm ơn Bồ Tát!"
Bà kích động liên tục nói cảm ơn, Từ Huyên mỉm cười đặt tay ở trên đầu của bà ta. Sau đó, rất nhiều tơ máu xuất hiện từ vị trí đôi bên tiếp xúc, không ngừng bị hút vào trong thân thể trong suốt mờ mịt của Từ Huyên. Mà bà lão trong đất đau đớn giãy giụa, biểu cảm trở nên vô cùng tuyệt vọng. "Đừng... đừng mà! Bồ Tát! Ngài đang làm gì vậy?!"
Bà lão tuyệt vọng kêu khóc, bà trơ mắt nhìn thân thể của mình cứ như bong bóng bị xì hơi nhanh chóng trở nên khô quắt. Máu thịt trong cơ thể bị nữ quỷ bán trong suốt trước mắt hút vào trong cơ thể, lấp đầy cơ thể của nữ quỷ, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng kinh khủng. "Bồ Tát! Ngài đã hứa với con! Ngài đã hứa với con mà!"
Bà lão kêu rên tuyệt vọng, liều mạng kêu khóc cầu xin tha thứ, "Ngài đã đáp ứng biết giúp con... tại sao ngài lại hại con!"
"Con vẫn luôn nghe theo phân phó của ngài, làm theo tất cả yêu cầu của ngài... tại sao ngài muốn hại con!"
Bà lão tuyệt vọng gào khóc, Từ Huyên lại vẻ mặt mỉm cười. Cô mỉm cười đưa tay đặt ở đỉnh đầu của bà lão, không ngừng hấp thu máu thịt của bà lão, trơ mắt nhìn thân thể của bà lão càng ngày càng khô quắt. Từ Huyên cười rất vui vẻ, "Đúng mà, giờ ta đang giúp bà đó."
"Không phải bà sợ đau đớn, muốn ta chữa khỏi bệnh của bà sao?"
"Giờ ta đang giúp bà chữa bệnh. Chỉ cần bà chết, tế bào ung thư trong cơ thể của bà cũng sẽ không lan rộng, bệnh tình của bà cũng sẽ không tiếp tục trở nên xấu đi, chẳng lẽ đây không phải là biện pháp trị liệu tốt nhất sao?"
"Vừa hay máu thịt của bà còn có thể trở thành cơ sở giúp ta giáng sinh, nhất cử lưỡng tiện, thật tốt."
Nhìn thấy bà lão trong tay mình đã teo lại thành một mảnh da người mỏng manh, Từ Huyên mới thu tay lại, vừa cười vừa nói, "Cám ơn bà, bà Thiệu."
"Bà luôn rất nghe lời của ta, giúp ta rất nhiều chuyện. Nếu như không phải là bài, ta thật sự không trở về được."
"Ta sẽ nhớ kỹ bà."
Từ Huyên mỉm cười nói, "Nếu còn có kiếp sau, ta sẽ đi giúp đỡ bà !"
Điệu cười của Từ Huyên, cùng với cảnh tượng kinh khủng một người sống sờ sờ bị hút thành lớp da, sợ đến mức ba của Vương Linh ở bên cạnh lạnh run. Anh trừng lớn mắt nhìn mọi thứ, hoảng sợ kêu lên. "Cứu mạng với! Quỷ! Quỷ!"
Ba Vương Linh hoảng sợ thét chói tai, bóng dáng của Dương Húc Minh bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh ông. Lúc này ba Vương Linh vẫn quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu trắng, không cách nào nhúc nhích. Dương Húc Minh đứng ở bên cạnh anh, nhíu mày nói rằng, "Đừng kêu nữa, đợi lát nữa gọi những người khác qua, đến lúc đó sẽ càng khó giải quyết."
Lời cảnh cáo của Dương Húc Minh, làm cho ba của Vương Linh theo bản năng ngậm miệng lại, nhưng vẫn hoảng sợ như trước. Chỉ là Dương Húc Minh đứng bên cạnh, dường như làm cho anh thu được chút cảm giác an toàn. Mà Dương Húc Minh cứ như vậy đứng ở bên cạnh ba Vương Linh, nhìn Từ Huyên trước mắt, cùng với Vương Linh hôn mê ở phía sau Từ Huyên. Lúc này Vương Linh vẫn còn hô hấp, còn chưa chết. Nhưng nếu như Từ Huyên lại đi hút máu thịt của cô ấy, chắc cũng sẽ biến thành như bà lão vừa nãy. Mà sau khi hút máu thịt của bà lão, thân thể của Từ Huyên vẫn là bán trong suốt, rất hiển nhiên máu thịt của một người sống không đủ để cô giáng sinh. Cô nhìn Dương Húc Minh, mỉm cười nói, "A Minh, chị sẽ cho em một cơ hội, đừng nói chị Huyên không cho em cơ hội à nha."
"Hiện tại em qua đây, giúp đỡ chị Huyên, vậy chờ sau khi chị phục sinh, chị có thể tha thứ tất cả những điều đó em đã làm, dịu dàng chăm sóc em như ban đầu, cho coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Thậm chí cả mấy người đàn bà dây dưa không rõ với em, chị đều có thể bỏ qua cho mấy ả."
"Chỉ cần em... chỉ cần em có thể ở chung với chị Huyên, chị có thể nhân nhượng ở một số chuyện."
"Thế nào? Em chấp nhận qua đây không? Trong lòng của em còn có tình yêu với chị Huyên không?"
Giọng của Từ Huyên rất dịu dàng, ánh mắt cũng cực kỳ êm dịu, tràn ngập tình yêu, cứ như một cô gái bình thường rơi vào bể tình, sẵn sàng hiến dâng mọi thứ. Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng của chị ta, Dương Húc Minh lại hít một hơi thật sâu. Sau đó, lắc mạnh đầu, dường như muốn để cho mình tỉnh táo lại. Dương Húc Minh mới lên tiếng, "Mới nãy em thấy chị lật lọng với bà lão, trừ phi đầu em bị lừa đá mới có thể tin chị."
"Nếu như giờ em đồng ý với chị, sau này chị sẽ diệt sạch Lý Tử các cô ấy... đúng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận