Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 617: Anh hứa với em

Sau khi Cố Văn hạ giọng xuống, phòng học lại trở nên yên tĩnh.
Người đứng phía đằng sau cô, hay nói đúng hơn, vật đó không hề trả lời.
Một luồng khí lạnh lùng quỷ dị tỏa ra phía sau Cố Văn.
Làm cho Cố Văn cảm thấy ớn lạnh.
Nhiệt độ trong không khí dường như giảm xuống, khiến cho cô nổi da gà.
Sợ hãi, như giòi trong xương chiếm hữu lấy cô.
Cô muốn quay đầu lại, nhưng lý trí lại đang liều mạng nói với cô rằng muôn ngàn lần không thể quay lại.
Trong phòng học yên tĩnh, cô chỉ có thể cứng ngắc toàn thần ngồi ở chỗ đó, lắng nghe những âm thanh xào xạc quỷ dị nào đó dần dần vang lên ở phía sau.
Thanh âm kia, giống như tiếng tóc kéo lê trên mặt đất.
Cố Văn hết sức khẩn trương.
Phía sau... thật sự là con quỷ mà thầy Dương đã đề cập tới sao.
Nhưng nếu như không phải...
Cô nuốt nước bọt, vứt phỏng đoán kinh khủng này ra khỏi đầu.
Trong thế giới ảo giác quỷ dị này, người duy nhất xuất hiện chắc chắn chính là con quỷ tên Tiểu Tư kia.
Nghĩ tới đây, Cố Văn mới bình tĩnh lại được một chút.
Sau vài giây, cô cứng người, mở miệng hỏi: “Chị Tiểu Tư, tại... tại sao chị lại muốn hại hai đứa chúng em? Em và Lộ Lộ đã làm sai chuyện gì sao?”
Mục đích cô tới nơi này là để hỏi rõ lý do tại sao Tiểu Tư lại muốn hại hai người bọn cô.
Chỉ cần hỏi ra được, có lẽ thầy Dương Húc Minh sẽ có biến pháp hóa giải thù hận giữa đôi bên.
Nhưng mà tiếng xào xạc phía sau vẫn tiếp tục vang lên không ngừng như cũ, mà không hề có bất cứ câu trả lời nào.
Cố Văn cảm nhận được cơ thể của mình càng lúc càng lạnh, nhất là bàn tay đang cầm cuốn nhật ký cứng ngắc như bị đóng băng, gần như là mất đi hết cảm giác.
Dưới mức nhiệt thấp đến quỷ dị này, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch.
Lạnh quá... lạnh quá !.
Còn tiếp tục thế này, cô sẽ chết cóng mất.
Tại sao không trả lời vậy!
Cố Văn gấp đến độ muốn khóc.
Cô há miệng muốn kêu lên, lại phát hiện toàn thân cứng ngắc, bờ môi cứng đờ mất đi khống chế, hoàn toàn không có cách nào phát ra được âm thanh nào.
Mà tiếng xào xạc phía đằng sau kia, càng lúc càng tiến lại gần.
Cuối cùng, một đôi bàn tay nhợt nhạt từ từ ló ra từ chỗ bên tai của Cố Văn.
Vô thanh vô tức, ngả vào trước mắt của cô.
Hai bàn tay nhợt nhạt một trái một phải, hoàn toàn là cánh tay của người chết, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Sau đó, hai tay từ từ chụm lại, nhẹ nhàng che mắt Cố Văn.
“A! ”.
Trong miệng cô bé, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Cặp mắt bị che mất, toàn bộ thế giới lâm vào trong bóng tối lạnh lẽo.
Cô cảm giác như mình bị kéo đi, bị kéo vào thế giới quỷ dị tối tăm đó, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu.
Phải chết sao...
Cố Văn tự nhủ trong đầu.
Kỳ lạ nhất là, cô lúc này vậy mà không có chút hoảng sợ nào mà ngược lại càng lúc càng bình tĩnh.
Cảm giác như bản thân ở trong thế giới tối tăm đó không ngừng rơi xuống, không biết tới cuối cùng cô sẽ chìm vào chỗ nào.
Nhưng chắc hẳn, nơi đây không phải là thế giới của người sống...
Cố Văn thì thào tự nhủ ở trong lòng.
Nhưng vào lúc này, bên tai cô lại đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Chị Huyên, bắt em ấy lại.”
Giọng nói kia vang lên, giống như ánh hừng đông xuyên qua bóng tối, trực tiếp mang đến hy vọng, chiếu thẳng vào nội tâm đang hết sức tuyệt vọng của cô bé.
Cô đột nhiên mở mắt, chấn kinh nói: “Thầy Dương!”
Nhưng trong phòng học trống trải, lại không thể trông thấy hình bóng của Dương Húc Minh đâu.
Cô vẫn ngồi như cũ tại vị trí nguyên bản ban đầu, nhưng cơn ớn lạnh toàn thân kia cũng đã dần dần biến mất.
Tiếng động xào xạc phía sau lưng cô, lúc này cũng đã dừng lại.
Ngay cả bầu không khí lạnh lẽo trong phòng học tất cả đã rút đi rất nhiều.
Cố Văn nghe thấy giọng nói của Dương Húc Minh ở phía sau vang lên.
"Tại sao? Tiểu Tư, em nói đi tại sao em lại muốn giết bọn nhỏ?”
Giọng nói của Dương Húc Minh làm cho cô muốn quay đầu, lại phát hiện thân thể của mình vẫn cứng ngắc như cũ, hoàn toàn không thể cử động được, huống chi là quay đầu lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở phía đằng sau.
Cô chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của một người một quỷ.
"Không thể thực hiện ước định để em mượn thi hoàn hồn, đó là lỗi của anh.”
“Việc thi thể của em bị hỏa táng mặc dù không phải là chuyện mà anh có thể khống chế, nhưng anh đã cho em hy vọng, đồng thời đã hứa là sẽ giúp em”.
“Cho nên bất kể lý do là gì đi chăng nữa, thì đối với việc này, anh thừa nhận là mình đã nuốt lời.”
“Em giúp cho anh nhiều như vậy, nhưng anh lại không thể mang lại cho em được cái gì, điều này cũng là anh nợ em.”
“Nhưng nếu như em muốn báo thù hay là nổi giận thì cứ hướng về phía anh đi, việc gì phải gây phiền phức cho hai đứa nhỏ vô tội này?”
“Giận chó đánh mèo lên người không liên quan, đó không phải là phong cách làm việc của em mà.“.
Giọng nói của Dương Húc Minh làm cho Cố Văn cảm thấy an toàn hơn được một chút.
Cô cứng nhắc ngồi ở chỗ đó, không cách nào động đậy, nhưng lại chờ mong lệ quỷ kia sẽ trả lời lại.
Nhưng mà theo từng giây từng phút trôi qua, cô không hề nghe thấy được bất kỳ một câu trả lời nào.
Chẳng lẽ thầy Dương cũng không có cách nào làm cho lệ quỷ kia mở miệng hay sao?
Nhưng vào lúc này, Dương Húc Minh lại lên tiếng.
“Có thể, anh hứa với em.”
“Nếu làm vậy có thể khiến em bỏ qua cho hai cô bé này...“.
Nghe Dương Húc Minh nói hai câu này, Cố Văn ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Chẳng lẽ lệ quỷ kia đã trả lời Dương Húc Minh?
Nhưng tại sao cô lại không nghe thấy gì?
Đến cùng thì đối phương đã nói cái gì? Còn Dương Húc Minh lại hứa gì với đối phương.
Cố Văn hết sức bối rối.
Rất nhanh, tiếng xào xạc quỷ dị kia lại vang lên lần nữa.
Nhưng lần này, tiếng xào xạc dần dần rời xa, cuối cùng không còn nghe thấy được nữa.
Cố Văn ngơ ngác ngồi trong phòng học trống trải, đột nhiên phát hiện bản thân đã khôi phục quyền khống chế thân thể..
Cô đứng phắt dậy: “Dương... ách...”
Cố Văn mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở giữa nghĩa trang, xung quanh là bia mộ.
Doãn Lộ ngơ ngác nhìn cô, hoảng sợ nói: “Văn Văn.”
Cố Văn nhìn sợi chỉ đỏ nối với tay của Doãn Lộ vẫn chưa đứt.
Mà Dương Húc Minh ở bên cạnh thấy Cố Văn tỉnh lại, nhẹ gật đầu.
"OK, đã không có vấn đề."
Anh nói: “Em nhìn thử tay phải của mình coi, ấn ký màu đỏ kia còn nữa không?”
Cố Văn vén tay áo lên, dấu đỏ trên tay đích thực đã không còn.
Hơn nữa màu da cũng đã khôi phục lại bình thường.
Hai nữ sinh theo bản năng nhìn về phía Dương Húc Minh.
“Thầy Dương, bọn em đã an toàn rồi sao?” Doãn Lộ cẩn thận xác nhận một lần nữa, “Không có quỷ nào lại tới gây phiền toái cho bọn em nữa chứ?“.
Dương Húc Minh gật đầu, “Không còn đâu.”
Tuy nhiên Cố Văn lại không vui vẻ như Doãn Lộ.
Cô do dự vài giây rồi hỏi: "Ừm... thầy Dương à...”
“Chuyện gì?”
“Thầy... thầy đồng ý điều kiện gì với nữ quỷ đó thế?” Cố Văn cẩn thần quan sát nét mặt của Dương Húc Minh, có chút bất an, "Tại sao cô ấy lại đột nhiên chấp nhận bỏ qua cho bọn em.”
Dương Húc Minh bất ngờ, nở nụ cười: “Nghe được cơ à?”
Vỗ vỗ bả vai Cố Văn, Dương Húc Minh tiếp tục nói: “Trong tình huống đó mà vẫn có thể giữ cho đầu óc được thanh tỉnh, thiên tư của cô nhóc nhà em cũng khá đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận