Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 621: Bà lão

Dương Húc Minh từng nghe một truyền thuyết dân gian, mặc dù theo anh thấy thì câu chuyện này khá là mê tín dị đoan.
Đó là khi đang lái xe mà gặp phải rắn bò ra chắn đường, nếu con rắn dừng lại giữa đường không chịu di chuyển thì không được tiếp tục đi về phía trước, mà nhất định phải quay đầu trở về.
Nếu không sẽ xảy ra một việc hết sức tồi tệ.
Trước kia Dương Húc Minh không quan tâm đến loại truyền thuyết dân gian này, bởi dù sao anh cũng không cần lái xe.
Nhưng giờ này khắc này, khi anh chuẩn bị tiến vào Huyền Sơn tổ, trong mà làn sương buổi sớm tự nhiên xuất hiện một con rắn vốn lẽ ra không nên xuất hiện vào đầu đông?
Rắn mùa này, hẳn là đều đã đi ngủ đông rồi chứ!? Tại sao lại cuộn tròn giữa đường ngăn chặn không cho người ta đi qua? Dương Húc Minh ngồi ở trong xe, nhíu mày nhìn con rắn trên đường cái, không hề cử động. Con rắn vẫn cuộn tròn cơ thể không hề có ý định di chuyển, dường như là có ý định ngủ đông luôn tại giữa con đường. Hai bên giằng co, giằng co tầm mười giây. Xa xa trong sương mù, có một bóng người từ cửa thôn Huyền Sơn tổ đi ra. “Là bạn học Dương đó à?”
Khẩu âm của đối phương hơi nặng, nhưng Dương Húc Minh vẫn có thể miễn cưỡng nghe hiểu được. Đây là ba của Vương Linh. Khoảng cách càng gần, Dương Húc Minh nhìn được rõ dáng vẻ của đối phương. Chiều cao của người này vào khoảng 1 mét 6, cũng không cao, có vẻ hơi đen gầy, mặc trên người áo bông mộc mạc màu xám tro, trên mặt là làn da nâu mà chỉ những nông dân dãi gió dầm sương lâu ngày mới có. Khóe mắt có nếp nhăn, có vẻ như là người hay cười, là một người rất lạc quan và vui vẻ với cuộc sống. Dương Húc Minh hạ cửa kính xe xuống, tức khắc nghe được giọng nói của đối phương. “Tôi là ba của Vương Linh, bạn học Dương à, tại sao cậu lại dừng xe vậy?”
Đối phương đi tới, có chút ngạc nhiên, "Xe hỏng rồi?"
Thấy ba Vương Linh đứng cạnh xe, Dương Húc Minh chần chừ mấy giây nói:
“Chú Vương, chú không nhìn thấy à?”
Ba Vương Linh kinh ngạc hỏi lại:
“Thấy gì cơ?”
“Thấy con rắn đang nằm ở trên đường ấy... hả...”
Dương Húc Minh nhìn đường cái phía trước, kinh ngạc khi trông thấy cảnh giữa đường vắng tanh. Vốn con rắn đang nằm chềnh ềnh ở nơi đó lúc này đây đã biến mất không thấy, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Như thể thứ đó chưa từng xuất hiện. Rõ ràng khi ba Vương Linh đi ngang qua, con rắn vẫn cuộn tròn nằm ở đó. Kết quả anh chỉ mới rời mắt khỏi chỗ đó một giây thôi, đã không thấy tăm hơi con rắn ấy đâu mất rồi? Dương Húc Minh cau mày, sau đó lắc đầu trước ánh mắt nghi hoặc của ba Vương Linh, nói:
“Không có gì, cháu sợ mình đi nhầm đường, cho nên dừng lại chỗ này chờ chú Vương đến.”
Ba Vương Linh nở nụ cười, hết sức chào đón:
“Không vấn đề gì, để tôi đi phía trước, cậu cứ đi theo đằng sau là được, cứ đi thẳng mấy bước về phía trước là đến ấy mà.”
Nói rồi, ba Vương Linh cất bước đi về phía làng, lưu lại mỗi bóng lưng cho Dương Húc Minh. Dương Húc Minh chậm rãi lái xe về phía trước, đi theo ba Vương Linh tiến vào Huyền Sơn tổ. Đi qua nơi con rắn cuộn tròn vừa rồi, ánh mắt của Dương Húc Minh dừng lại một chút. Anh nhìn vào gương chiếu hậu. Tuy nhiên, trong gương chỉ hiện lên một con đường bê tông trống trải mà không trông thấy bất kỳ vết tích của rắn nào. Như thể tất cả những thứ vừa rồi chỉ là tưởng tượng của anh.
Nhưng ảo giác... thực sự là ảo giác sao? Dương Húc Minh không nói gì, tiếp tục lái xe tiến về phía trước, rất nhanh đã thấy được ba Vương Linh đứng ở trước một ngôi nhà. Dưới sự chỉ dẫn của ba Vương Linh, anh đỗ xe ở trước cửa nhà Vương Linh. Có thể thấy, đối với người bạn cùng lớp lái xe sang đến gặp Vương Linh, ba Vương Linh có vẻ hơi câu nệ. Tuy là hắn có thể không nhận ra xe này thuộc hãng gì, nhưng đặc điểm của hầu hết những chiếc xe sang là chỉ cần nhìn vào vẻ bề ngoài cũng có thể biết chiếc xe đó không hề rẻ. Mẹ của Vương Linh là một phụ nữ nông thôn rất nhiệt tình, bà cũng có nước da ngăm đen do dầm mưa dãi nắng, nhưng nụ cười trên mặt bà lại khiến cho người nhìn cảm thấy rất thư thái.
Trong nhà còn có bà của Vương Linh, có điều tuổi của bà cũng đã cao, lúc Dương Húc Minh đến, bà lão còn đang ngồi sưởi ấm bên bếp lửa. Dưới sự hướng dẫn của ba Vương Linh, Dương Húc Minh bước vào phòng của Vương Linh, rốt cuộc cũng gặp được người bạn học mà Cố Văn và Doãn Lộ đã đề cập đến. Thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì có thể không xinh đẹp mấy nhưng hầu hết đều không xấu. Cô bé nằm lẳng lặng trên giường, hài hai mắt nhắm nghiền, tóc xõa ra, giống như người đẹp đang ngủ trong rừng. Bởi vì không có máy sưởi, nên phòng có vẻ hơi lạnh.
Nhưng ba mẹ Vương Linh đã chu đáo đắp thêm chăn và mền ấm vào giường của con gái để con gái không bị lạnh cóng do nhiệt độ thấp. Bởi vì bị chăn bọc quá kín, nên Dương Húc Minh chỉ có thể thấy được đầu cô bé lộ ra ngoài, còn thân thể hoàn toàn bị chăn che phủ. Ba Vương Linh kể tình trạng của Vương Linh cho Dương Húc Minh nghe, đồng thời cũng hỏi về tình hình ở trường học, cũng như là tại sao hai bạn nữ không đi đến đây cùng. Hàn huyên trò chuyện với ba Vương Linh trong phòng ngủ của Vương Linh, Dương Húc Minh hỏi thăm tình hình hiện tại của Vương Linh, bao gồm luôn cả việc gần đây Vương Linh có xảy ra điều gì bất thường không. Ba Vương Linh nói con gái ông tất cả đều bình thường, chỉ là mỗi khi tỉnh lại sẽ ăn một chút, đi toilet, ngồi ở bên trong tầm mười lăm phút, sau đó lại buồn ngủ không chịu được bò lên trên giường đi ngủ tiếp. Bọn họ hàn huyên hồi lâu, hàn huyên rất nhiều chuyện trước và sau khi Vương Linh nghỉ học.
Thẳng đến khi mẹ Vương Linh đã nấu xong bữa trưa, gọi họ ra ngoài ăn, lúc này cả hai mới dừng lại. Đối mặt với sự tiếp đón nồng nhiệt của ba mẹ Vương Linh, Dương Húc Minh không hề trì hoãn mà trực tiếp ngồi xuống dùng bữa chung với họ. Tuy nhiên trong lúc dùng cơm, Dương Húc Minh phát hiện ra một điểm kỳ quái, Đó chính là dường như ba Vương Linh đối với bà của Vương Linh, cũng như là mẹ của mình có vẻ là không thích lắm, trong bữa ăn ông chỉ nói chuyện với Dương Húc Minh, hoàn toàn không nhìn mẹ mình lấy một lần. Trong lúc bọn họ ăn cơm, bà lão co rúm ngồi ở một góc, yên lặng ăn cơm, không hề nói chen một lời, cứ như là người trong suốt trong căn nhà này. Loại tình huống này, làm cho Dương Húc Minh chú ý đến. Ăn được một lúc, Dương Húc Minh mỉm cười trò chuyện với bà lão. “Bà ơi, năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi?”
Đối mặt với Dương Húc Minh chủ động nói chuyện, bà lão tựa hồ có chút xấu hổ.
"Tám... tám mươi hai, ".
Bà lão hơi lộ ra khẩn trương đáp. Dương Húc Minh gật đầu, bắt chuyện tiếp:
“Tám mươi hai sao? Thân thể của bà vẫn rất khỏe mạnh đó, giờ còn có thể xuống ruộng làm đồng được không?”
Ba Vương Linh ở bên cạnh bật cười một tiếng, không nói gì. Nhưng sự khinh miệt và chê cười ở trong nụ cười này lộ ra rất rõ ràng. Rất hiển nhiên, nếu không phải là để giữ hình tượng với người ngoài Dương Húc Minh này, thì hắn đã mở miệng châm chọc mẹ mình từ lâu rồi. Bà lão xấu hổ cúi đầu, "Không... Tôi đã không làm ruộng mấy năm rồi ... Xương cốt tôi giờ yếu lắm.”
Dương Húc Minh gật đầu, cũng không hỏi nữa. Ăn xong, anh và ba Vương Linh đi ra ngoài, lấy một ít lễ vật nhỏ đã chuẩn bị ở trong cốp xe ra. Cũng không phải là lễ vật gì đắt tiền, chỉ là vái món bánh trái thông thường. Tuy mấy lần ba Vương Linh từ chối không nhận, nhưng Dương Húc Minh rất kiên quyết, làm cho đối phương không thể chối từ. Trong lúc dọn đồ, Dương Húc Minh hỏi một câu:
“Có phải bình thường bà không có ở nhà hay không?”
Ba Vương Linh gật đầu, “Hai tháng trước mới trở về, còn trước đó vẫn luôn ở bên ngoài, ngay cả tôi cũng không biết đã đi đâu ..... Câu nói này lập tức đã giúp cho Dương Húc Minh thêm chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận