Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 629: Vấn đề xưng hô

Bốn tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, khi tiếng chuông giữa trưa vang lên, toàn trường đều trong trạng thái phấn khởi.
Cố Văn và Doãn Lộ đứng xa xa nhìn về phía Dương Húc Minh bên này, tựa hồ như muốn đi qua nói chuyện.
Nhưng bởi vì trong phòng học còn nhiều người nên hai cô bé khó có thể đi qua được.
Thế là Dương Húc Minh liền làm bộ giả vờ như không thấy ám chỉ trong mắt Cố Văn, trực tiếp ôm sách của mình rời đi.
Trưa hôm nay còn muốn về nhà nếm thử món mới Ứng Tư Tuyết nấu, không thể ở lại trường đi ăn căn tin cùng với hai nữ sinh này được.
Tuy đồ ăn trong căng tin không ngon lắm nhưng để mà nói thật, Dương Húc Minh cảm thấy đồ ăn trong căn tin tối thiểu là ăn không chết người. Mà về nhà ăn món mới của Ứng Tư Tuyết... Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy, không biết là mình có nên ghé qua hiệu thuốc trước cổng trường để mua một ít thuốc trị tiêu chảy không nhỉ? Cuối cùng Dương Húc Minh không mua thuốc, trực tiếp quay về nhà. Lúc anh đẩy cửa bước vào phòng khách, ngửi được mùi thơm của thức ăn? Hả? Mùi này cũng không tệ nhỉ? Dương Húc Minh có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ không phải món hắc ám gì đâu? Thật ra Ứng Tư Tuyết nấu ăn rất ngon? Mà Ứng Tư Tuyết bận rộn trong phòng bếp sau khi trông thấy Dương Húc Minh đã về, cũng không quay đầu lại mà nói:
“Sắp xong rồi, sắp xong rồi, anh đi rửa tay trước đi.”
Dương Húc Minh nhún vai, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Tới lúc anh đi ra, đã trông thấy Ứng Tư Tuyết đang bày đồ ăn. Hai món một canh, tất cả đều bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương thơm, không giống như đồ ăn hắc ám chút nào. Dương Húc Minh có chút kinh ngạc, "Lợi hại vậy sao?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười đặt bát trong tay xuống, nói:
"Ngồi xuống nếm thử xem."
Dương Húc Minh ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm bát đũa lên, nhìn hai món một canh trước mặt. Canh hôm nay Ứng Tư Tuyết làm không phải là canh chua chay mà người Lục Bàn Thủy thích ăn, mà là canh rau xanh nấu với đậu hũ. Dương Húc Minh kinh ngạc:
“Hôm nay không ăn canh chua sao?”
Ứng Tư Tuyết cười hì hì nói, "Không phải là anh thích anh canh rau xanh nấu đậu hũ sao? Em cố ý nấu cho anh ăn đó, nếm thử đi?”
Dương Húc Minh cầm thìa múc nửa bát canh lên, nếm nếm:
“Ồ, ngon nha.”
Anh kinh ngạc nói:
“Nhìn không ra đó, thì ra là em thâm tàng bất lộ?”
Ứng Tư Tuyết cười đến dịu dàng:
“Nếm thử món khác đi?”
Dương Húc Minh gật đầu:
“Oke.”
Anh nhìn hai món trước mặt, theo thứ tự là thịt kho tàu và...
"Đây là món gì?"
Dương Húc Minh chỉ vào đĩa còn lại trên bàn, có chút hoang mang. Ứng Tư Tuyết mỉm cười nhìn anh:
“Anh nếm thử đi?”
Dương Húc Minh không hiểu ra sao, nhưng vẫn gắp một miếng ăn thủ. Sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Huyết vịt Vĩnh Châu?”
Ứng Tư Tuyết nở nụ cười, "Đầu lưỡi rất linh mẫn ghê, lập tức đoán đúng luôn.”
Dương Húc Minh nhìn hai món một canh trước mắt này, có chút ngạc nhiên:
“Nhưng mà làm sao em lại biết anh thích ăn những món này?”
Dương Húc Minh nhớ anh chưa từng nói cho Ứng Tư Tuyết biết về món ăn mình thích, huống chi món huyết vịt Vĩnh Chây này còn là món ăn Hồ Nam mà bên Quý Châu chưa từng xuất hiện. Ứng Tư Tuyết hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, ngồi xuống đối diện với Dương Húc Minh. “Thế nào? Ngạc nhiên không?”
Ứng Tư Tuyết khẽ cười nói, "Vẫn luôn là anh nấu cơm cho em, em mới nghĩ, người làm vợ như em cũng phải nấu món gì đó ngon cho anh ăn.”
“Cho nên em đã đi học một ít ẩm thực Hồ Nam... Không chỉ vậy, em còn học thêm một số món ăn khác, sau này sẽ từ từ nấu cho anh ăn."
"Vì chúng ta đã quyết định ở bên nhau, luôn để cho anh nấu ăn cho em, làm cho người làm vợ như em cũng hơi băn khoăn.”
Lời nói dịu dàng của Ứng Tư Tuyết, làm Dương Húc Minh ngơ ngẩn. Anh kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, lộ ra hoảng hốt. Liệu một đại tiểu thư hoạt bát tinh nghịch cũng sẽ dần dần trưởng thành hiền thê lương mẫu sao? Loại cảm giác dịu dàng hiền lành này, thật sự khác biệt hoàn toàn so với trước kia. Dương Húc Minh thở dài, quả nhiên người tinh nghịch sau khi mang thai làm mẹ đều sẽ trưởng thành? Anh nói:
“Thật ra, em không cần tận lực thay đổi bản thân đâu.”
Dương Húc Minh rất chân thành, “Anh cũng rất thích em của ngày xưa, dù sao anh cũng không bận, ai nấu cơm mà chẳng được, em thích chơi game hay xem phim hoạt hình, anh đều không có ý kiến, vì vậy không cần phải cố ý thay đổi bản thân đâu."
“Chờ sinh em bé xong, chúng ta còn có thể cùng nhau chơi game.”
Dương Húc Minh lo lắng Ứng Tư Tuyết đang miễn cưỡng bản thân. Ứng Tư Tuyết vẫn dịu dàng như cũ mà cười cười, lắc đầu:
“Em không miễn cưỡng bản thân.”
Cô nhìn Dương Húc Minh, tuy cười nhưng ánh mắt rất chân thành:
“Em rất vui khi làm được những việc này, có thể làm vợ anh vĩnh viễn ở bên cạnh, chăm sóc cho anh không phải là điều đương nhiên sao?"
"Chỉ là nấu ăn thôi mà, không có gì quan trọng đâu. A Minh, anh đừng lo.”
Lời của Ứng Tư Tuyết, làm cho Dương Húc Minh chần chừ mấy giây. Anh do dư, nói:
“Ừm... Có thể đừng gọi anh như thế có được không !”
“Hả?”
Ứng Tư Tuyết hiếu kỳ hỏi:
“Đừng gọi anh thế nào cơ?”
Đừng gọi anh là... A Minh.”
Dương Húc Minh lộ ra xoắn xuýt nói:
“Xưng hô thế này... làm anh thấy có hơi khó chịu.”
Ứng Tư Tuyết nở nụ cười:
“Gọi vậy làm anh nhớ đến Từ Huyên?”
“Ừm.”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu. Giữa anh và Ứng Tư Tuyết, không cần phải che giấu điều gì, và có muốn cũng không che giấu được. Dù sao thì chỉ số IQ của đại tiểu thư này rõ ràng cao hơn anh rất nhiều...
Thấy dáng vẻ xoắn xuýt này của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:
“Vậy em phải gọi anh như thế nào đây? Không thể nào gọi cả họ cả tên của anh được? Như thế xa lạ lắm...”
Nói rồi, Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, cười như không cười nói:
“Vậy không bằng... gọi là chồng nhé?”
“Phụt...”
Dương Húc Minh trực tiếp phun cơm ở trong miệng ra, bắn thẳng xuống bàn ăn. Ứng Tư Tuyết ngồi đối diện mỉm cười thưởng thức dáng vẻ chật vật này của anh, hoàn toàn không để ý cơm trong miệng Dương Húc Minh đã bắn vào trong mấy đĩa thức ăn. Vài giây sau, Dương Húc Minh xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn Ứng Tư Tuyết ở đối diện, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cười như không cười của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh có chút chột dạ không giải thích được.
“Cái đó... chuyện này...”
Anh muốn cự tuyệt, nhưng lúc này anh và Ứng Tư Tuyết đã là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận, Ứng Tư Tuyết gọi anh như thế dường như không cần thiết phải phản bác. Nhưng xưng hô này, làm cho anh có chút không được tự nhiên. Mà Ứng Tư Tuyết thì mỉm cười nói nói, " Được rồi, A Minh đã không có ý kiến, vậy thì sau này em sẽ gọi anh là chồng... Chồng à, vừa rồi anh bị sặc à? Nào, để em vỗ lưng cho anh."
"Phốc... Khụ khụ khục... Không... Không cần, " Dương Húc Minh lúng túng xua tay, “Anh không sao, không có việc gì, ăn cơm ăn cơm.”
Lúc này Ứng Tư Tuyết mới từ bỏ:
“Được rồi, nghe chồng vậy.”
Dương Húc Minh cúi đầu ăn, không dám đáp lại một lời. Vài giây sau, Ứng Tư Tuyết lại mở miệng. “Chồng ơi !”
“Ừm... Sao thế?”
“Muốn gọi anh thế thôi.... hì hì... chồng ơi !"
"Chồng à !"
"Chồng! Chồng ơi, chồng, chồng !”
Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy, có khi nào là anh bị đưa vào tròng rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận