Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 611: Thành thật sẽ được khoan hồng

Nhìn Ứng Tư Tuyết đang cười rất vui vẻ trước mặt, Dương Húc Minh hận đến ngứa răng.
Đây không phải cố ý bỡn cợt anh sao?
Biết rõ hiện tại anh không dám, còn cố ý nhem thèm anh... đã sắp làm mẹ, sao còn chơi ác như thế chứ!
Dương Húc Minh cảm giác mình thật khổ nha.
Nhưng ngay đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Cố Văn.
"Thầy Dương! Thầy ở đâu rồi thầy Dương!"
Giọng nói vô cùng gấp gáp làm cho Dương Húc Minh lập tức ngồi thẳng người, theo bản năng tiến vào trạng thái cảnh giác.
"Xảy ra chuyện gì? Các em lại gặp phải nguy hiểm sao?"
"À... tạm thời vẫn chưa."
Lúc này Dương Húc Minh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nói, "Vậy en vội vội vàng vàng như thế làm gì? Thầy còn tưởng rằng các em lại đụng quỷ, làm thầy sợ hết hồn."
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khẩn trương của Cố Văn; "Nhưng mà thầy Dương, bây giờ thầy đang ở chỗ nào? Thầy Hồ nói thầy xin nghỉ về nhà? Thầy không ở trong trường sao?"
"Đúng vậy, thầy về nhà, buổi chiều lại đến trường, xảy ra chuyện gì à?" Dương Húc Minh hỏi.
Cố Văn ở đầu điện thoại bên kia sắp khóc rồi, "Nhưng thầy không ở trong trường, nếu như chúng em gặp phải quỷ, vậy chẳng phải là ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có sao?"
Dương Húc Minh gãi gãi đầu, anh nói: "Đừng sợ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim kinh dị của thầy, ngoại trừ Sadako cùng Kayako, đại đa số quỷ sẽ không xuất hiện vào ban ngày. Các em đừng đi đến nơi ít người qua lại, đi một mình thì không sao đâu."
Sadako: Sadako là ma nữ nổi tiếng trong bộ phim kinh dị Ringu hay The Ring - niềm tự hào của điện ảnh Nhật Bản. Kể từ khi ra mắt cho đến nay, hình tượng hồn ma Sadako với mái tóc dài thả xõa, lừ lừ chui ra khỏi giếng hoặc màn hình ti vi luôn gắn liền với sự kinh hoàng, sợ hãi tột độ mà fan kinh dị nào cũng phải nhắc đến.
Sadako là con của bác sĩ Heichachiro Ikuma và mẹ là Shizuko Yamamura. Từ khi ra đời, cô đã là đứa trẻ dị biệt với những năng lực tâm linh di truyền từ mẹ.
Cô gái từng có quãng thời gian ngắn ngủi trở thành nữ diễn viên trước khi bị giết và vứt xác xuống giếng. Sadako vẫn sống sót sau vụ mưu sát, mắc kẹt trong lòng giếng, dùng năng lực tâm linh tạo ra cuộn băng giết người trước khi chết.
Kayako: Kayako là một hồn ma báo thù, một cô gái có oán niệm khá nặng với thế gian và không ngừng tìm cách để hãm hại con người. Kayako được miêu tả có mái tóc đen dài rủ xuống mặt, di chuyển bằng cách trườn, bò theo đường xoắn thừng và phát ra những tiếng crắc liên tục.
Kayako có thể dùng oán khí sát hại con người, khiến người ta mất tích rồi nhập vào người họ… và được gọi là ‘nữ quỷ chi vương". Không ít các tác phẩm kinh dị ăn khách của Nhật Bản đều mượn hình tượng của Kayako.
Dương Húc Minh thản nhiên nói.
Thế nhưng Cố Văn hiển nhiên không dễ bị gạt như vậy, dù sao thời điểm hai cô đã bị tập kích, chính là ban ngày ban mặt.
Cô bé rất lo lắng, vội hỏi: "Thầy Dương nhà thầy ở đâu thế? Giờ chúng em tới tìm thầy có được không? Buổi chiều chúng ta cùng đi học nha?"
"Này... em làm vậy cũng hơi không ổn đâu?" Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ, anh nói: "Giờ thầy lập tức tới trường tìm các em."
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng lên, nói với Ứng Tư Tuyết: "Hai con nhỏ này thật sự quá phiền phức, anh đi đến trường đây."
Thật vất vả tìm được một cái cớ thoát khỏi chiến trường, Dương Húc Minh lập tức đứng lên, đi về phía.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vã rời đi của anh, Ứng Tư Tuyết cũng không ngăn cản.
Cô cười híp mắt nói rằng, "Về sớm một chút."
"Còn nữa, trở về không cần lục thùng rác."
Dương Húc Minh gần như loạng choạng, vẻ mặt nhăn nhó.
Lục thùng rác? Anh trông giống như loại người này sao!
Dương Húc Minh anh dù chết bên ngoài, nhảy từ nơi này xuống, cũng tuyệt đối không đi lục thùng rác!
Nửa giờ sau, Dương Húc Minh ngồi ở trong căng tin trường, nhìn hai cô bé trước mặt, che miệng ngáp rồi nói.
"Hai em cứ nhìn thấy chằm chằm như vậy làm gì?"
Hai cô bé dựa thật sát vào nhau, căng thẳng nhìn anh, cứ như là chim sợ cành cong.
Cố Văn nhanh mồm nhanh miệng nói thẳng, "Sao thầy cứ nhìn hai đứa bọn em cười hoài vậy... Thầy muốn làm gì?
Cô bé cảnh giác nhìn chăm chú vào Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh sửng sốt, xoa xoa mặt, nói rằng, "Thầy đang cười sao? Sao vó thể chứ."
Doãn Lộ giơ lên điện thoại, sợ hãi nói rằng, "Chúng em đã quay lại rồi... thầy Dương thầy vừa ăn cơm, vừa nở nụ cười quỷ dị, quá kinh khủng... thầy Dương, thầy không phải là quỷ giả dạng đấy chứ !?"
Dương Húc Minh mặt xạm lại, "Nếu thằy là quỷ, người đầu tiên đâm chết sẽ là hai đứa!"
Doãn Lộ cùng Cố Văn liếc nhau, "Là giọng của thầy Dương..."
"Chỉ có thầy Dương mới có thể nói như thế..."
Hai người bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt quá, thầy Dương không phải quỷ."
Dương Húc Minh đen mặt lại nhìn hai cô, "Hai người các em có ý gì hả? Vì sao kêu chỉ có thầy mới có thể nói như thế... thầy nói thế nào hả? Phương thức nói chuyện của thầy có vấn đề sao?"
Hai cô bé vội vàng lắc đầu, "Không có không có, không có vấn đề."
"Đúng đúng đúng, là chúng ta có vấn đề, hai chúng ta có vấn đề, thầy Dương không có vấn đề."
Khát vọng cầu sinh của hai cô bé vẫn rất mạnh.
Dương Húc Minh liếc hai cô, nói rằng, "Được rồi, có chuyện thầy suýt chút nữa quên hỏi hai em, hai em tốt nhất thành thật khai báo cho thầy. Nếu như dám gạt thầy… hừ hừ..."
Dương Húc Minh nói rằng, "Kết cục thế nào chắc các em hiểu."
Cố Văn len lén bĩu môi ! giáo viên lại đi uy hiếp nữ sinh thì thực sự là quá hèn hạ.
Doãn Lộ thì liên tục gật đầu, "Thầy Dương thầy cứ việc nói, chúng em sẽ trị vô bất ngôn."
"Ngôn vô bất tẫn, " Cố Văn nói bổ sung.
- Giải thích, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn nghĩa là không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
Chứng kiến hai cô bé phối hợp như thế, Dương Húc Minh hài lòng gật đầu.
"Quả nhiên sau khi trải qua lệ quỷ đòi mạng, thái độ của hai em đã tốt hơn trước nhiều... thầy đã nói rồi, người tuổi trẻ bây giờ mỗi một người đều thân lừa ưa nặng, thật ra chỉ là chưa trải qua giảng hồ hiểm ác."
"Hai em rất thông minh... ừ, thầy hỏi đây."
Dương Húc Minh cười híp mắt nhìn Cố Văn, nói rằng, "Bạn học Cố Văn, trước đó thầy từng đắc tội em sao? Tại sao em lại muốn chơi khăm thầy?"
Cố Văn sửng sốt một chút, thề thốt phủ nhận, "Nào có! Em chưa từng muốn chơi khăm thầy Dương thầy đâu! Em tôn kính thầy Dương nhất rồi."
Dương Húc Minh liếc mắt, "Thôi đi, với dáng vẻ rụt rè của em, cố ý tiếp cận thầy, ai cũng biết em mang ý xấu. Nhất định là muốn thừa dịp thầy thả lỏng cảnh giác chơi khăm thầy đúng không?"
"Đừng có chối... còn nữa, đừng chớp mắt nữa."
"Vừa nói dối con mắt sẽ chớp liên tục, không ai từng nói với em rằng đặc điểm này của em rất rõ ràng sao?"
Dương Húc Minh nói toẹt ra hết, làm cho Cố Văn đơ ra luôn.
"A? Có sao?" Cô theo bản năng nhìn Doãn Lộ ở bên cạnh, "Lộ Lộ, lúc tớ nói chuyện mắt sẽ chớp liên tục sao?"
Doãn Lộ gật đầu.
Cố Văn nhất thời vẻ mặt bị đả kích tuyệt vọng biểu tình, "Chết tiệt... tại sao trước đây tớ chưa từng biết... tớ cứ nghĩ tại sao mỗi lần tớ nói dối mẹ tớ có thể nhìn thấu, thì ra là do nguyên nhân này..."
Dương Húc Minh ho khan, thu hút sự chú ý của cô bé, "Được rồi được rồi, không ai quan tâm tuổi thơ của em bị mẹ em trêu chọc như thế nào. Hiện tại thầy chỉ quan tâm vì sao em muốn chơi khăm thầy... thầy từng đắc tội em sao? Thầy nhớ lần trước lúc tới thực tập, chúng ta dường như không có tiếp xúc gì cả."
Cố Văn chột dạ chuyển đi ánh mắt, con ngươi xoay tròn, "Em... em đâu có..."
Dương Húc Minh trợn mắt, "Đừng nghĩ kế nữa, con mắt em lại chớp nữa. Thành thật trả lời cho thầy, thầy cam đoan sẽ không làm gì em, chỉ là tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói không chừng là hiểu lầm thì sao?"
Vừa nói đến "hiểu lầm", Cố Văn có chút kích động.
"Không thể nào, sao có thể là hiểu lầm... khụ khụ khụ khụ... thầy Dương, thật ngại quá, em nói lung tung rồi."
Cố Văn vừa định nổi giận bèn thấy được ánh mắt đầy âm hiểm của Dương Húc Minh, giọng nói tức hạ thấp, có người lại, cứ như một con thỏ trắng hiền lành.
"Người ta nói là được mà... đừng nhìn người ta dữ dằn như vậy..."
"Oẹ..."
Dương Húc Minh còn chưa có phản ứng, Doãn Lộ đã oẹ một tiếng, biểu thị chán ghét.
"Oa! Văn Văn, dáng vẻ này của cậu thật kinh tởm. Cậu tránh xa tớ ra."
Dương Húc Minh gõ bàn một cái, lần nữa chuyển đề tài lại.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, thành thật sẽ được khoan hồng, mau mau khai báo."
"Nói không chừng hai em khai báo thành thật, thầy cảm thấy vui vẻ, sẽ dạy hai em vài bí quyết phòng quỷ chuyên nghiệp đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận