Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 628: Cuộc sống bình yên

Trong bóng tối, Dương Húc Minh đang nằm mộng.
Trong mộng anh đi không ngừng trong một con hẻm nhỏ tối tăm, đi không ngừng, bởi vì ở phần cuối con hẻm không ngừng truyền tới tiếng khóc của một cô gái. Tiếng khóc kia khiến anh nghe xong cảm thấy vô cùng đau lòng, như thể người đang khóc là người yêu vô cùng quan trọng của anh. Nhưng dù anh đi như thế nào, đều đi không được đến đích.
Trong con hẻm đen kịt chật hẹp dường như vô cùng vô tận, giống như mê cung vậy, dù anh đi nhanh hơn hơn, xa hơn, nhưng cũng không thấy được chủ nhân của tiếng khóc kia.
Trong hoảng hốt, anh quay đầu, đột nhiên nhìn thấy bên người có một bóng người đang mỉm cười. "Chị Huyên?"
Anh theo bản năng kêu lên. Nhưng chờ sau khi anh nhìn rõ, lại phát hiện người nọ không phải là Từ Huyên, mà là Ứng Tư Tuyết. Ứng Tư Tuyết nở nụ cười cười hì hì qua đây, khoác lên tay anh, nói rằng. "A Minh thúi, chúng ta đi xem phim đi."
Dương Húc Minh theo bản năng muốn giãy giụa, nhìn về phía chỗ sâu trong hẻm nhỏ, "Nhưng ở bên kia..."
"Ở trong đó?"
Ứng Tư Tuyết tò mò nhìn về phía chỗ sâu trong hẻm nhỏ, hỏi, "Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong bóng tối, Dương Húc Minh phát hiện mình không nghe được tiếng khóc kia nữa. Dường như tất cả chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của anh. Anh có chút lúng túng. Mà Ứng Tư Tuyết đã trìu mến ôm anh, lôi anh đi. "Được rồi được rồi, phim sắp chiếu rồi, A Minh thúi, chúng ta đến muộn thì phim sẽ chiếu mất..."
Trong tiếng cười đùa của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh chậm rãi mở mắt. Ánh nắng sáng sớm, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, mang đến chút ánh sáng cho phòng ngủ. Dương Húc Minh kinh ngạc nằm ở trên giường, mắt nhìn trần nhà, không nói được một lời. Ở bên cạnh anh, cô gái tên là Ứng Tư Tuyết đang hai tay chống cằm nằm úp sấp ở bên cạnh anh, dịu dàng nhìn anh. Dương Húc Minh quay đầu, ánh mắt giữa đôi bên đụng vào nhau. Trên mặt của Ứng Tư Tuyết toả ra một nụ cười hạnh phúc. "Buổi sáng tốt lành nha, Dương tiên sinh, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"
Dương Húc Minh giật mình, dụi dụi con mắt, "Trời đã sáng sao..."
Anh chậm rãi ngồi dậy. Ứng Tư Tuyết bên cạnh có chút không vui, "Oa... lạnh lùng như thế sao? Một chút tình thú cũng không có, A Minh anh cũng quá nhạt nhẽ nha !?"
A Minh... Tiếng xưng hô này, làm cho trái tim của Dương Húc Minh co quắp. Anh lại nghĩ tới Từ Huyên. Cùng với chuyện phát sinh vào ngày hôm qua ở Huyền Sơn Tổ. Có chút cay đắng, muốn ném những hồi ức khó chịu này ra khỏi tâm trí, Dương Húc Minh vén chăn lên xuống giường, bắt đầu mặc quần áo. "Ngày hôm nay phải đến trường, anh phải nhanh nhanh xuất phát."
Dương Húc Minh nhìn đồng hồ, nói rằng, "Đã 7 giờ rồi... anh cảm thấy có tới cũng trễ rồi."
Dương Húc Minh vội vã mặc áo quần, "Em tự làm bữa sáng nha, hoặc là gọi shipper. Ngày hôm nay không rảnh chuẩn bị bữa sáng cho em."
Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết nằm lỳ ở trên giường, hừ hừ hai tiếng. "Biết ạ biết ạ, anh nhanh đi làm đi."
"Buổi trưa nhớ quay về nha, em vừa học được một món ăn mới, đợi lát nữa làm cho anh ăn."
Lời của Ứng Tư Tuyết, làm cho Dương Húc Minh đang mặc quần áo đơ cả người. Anh theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Ứng Tư Tuyết trên giường, hơi kinh ngạc, "Em biết nấu ăn à?"
Ứng Tư Tuyết trừng mắt liếc anh, "Sao vậy? Không cho phép người ta tiến bộ à? Hiện tại Internet phát triển như thế, trên mạng có cả video dạy nấu ăn, anh tùy ý chọn vài video đáng tin học không được sao?"
Dương Húc Minh thở dài, "Được được... buổi trưa anh sẽ trở lại."
Giọng điệu của anh rất trầm trọng, biểu cảm bi ai như sắp lên pháp trường. Nhìn thấy anh như vậy, Ứng Tư Tuyết có chút bất mãn. "Hừ hừ! Anh có biểu cảm gì vậy! Cứ chờ bất ngờ vào trưa nay nhé! Em muốn dùng hành động thực tế để cho anh biết, cái gì gọi cách biệt ba ngày phải rửa mặt mà nhìn!"
"Dạ dạ dạ, cách biệt ba ngày cách biệt ba ngày, " Dương Húc Minh hùa theo, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Trong lòng anh thầm phàn nàn đây mới cách biệt chưa đến một ngày đâu, em có thể vua đầu bếp mà không cần ai dạy? Xem anime quá 180 phút một ngày à... Ra ngoài bắt taxi đi đến trường học, lúc này Dương Húc Minh bước vào lớp đúng lúc chuông sắp vang lên. Nhưng vì không có thời gian, anh chưa ăn, vì vậy cái bụng có chút đói. Ôi chao... loại cảm giác quen thuộc này, chính là cấp 3 sao? Dương Húc Minh lại nghĩ tới lúc mình học cấp 3, thỉnh thoảng cũng sẽ bởi vì trời lạnh dậy muộn nên không thể ăn, vì vậy sáng sớm sẽ đói. Không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học mình rốt cuộc lại thể nghiệm được loại cảm giác này, dòng đời thật sự khiến cho người ta không tưởng được. Trong giờ giải lao, Cố Văn cùng Doãn Lộ đều chạy đến tìm anh. Thấy hai nữ sinh này lại trốn học, Dương Húc Minh đang dựa vào mép hành lang sưởi nắng cảm thấy bất lực. "Làm phiền hai em chú ý thân phận của thầy một chút, thầy cũng là một giáo viên được không?"
"Mặc dù là giáo viên thực tập, nhưng hành vi trốn học của hai em cũng là phạm quy nha!"
Dương Húc Minh trừng mắt với Cố Văn nói rằng, "Lát nữa thầy mách với giáo viên Hồ, thầy xem hai em có chết hay không."
Cố Văn nhất thời chắp hai tay, vẻ mặt cầu xin, "Thầy Dương đừng nha ! thầy xem hai cô bé chúng em đáng thương như thế, đừng méc có được hay không? Chúng em bảo đảm lần sau sẽ không như vậy."
Dương Húc Minh thấy con nhóc cầu xin không hề có thành ý... vẻ đáng yêu đầy ác ý, anh trừng mắt với cô bé. "Nói đi, tìm thầy có chuyện gì? Cũng muốn hỏi tình hình của Vương Linh sao?"
Hai nữ sinh vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, thầy Dương thầy đi nhà của Vương Linh gia rồi sao !?"
"Tình huống có ổn không ạ?"
"Linh Linh không lẽ là thực sự đụng quỷ sao !?"
"Thật là đáng sợ, tại sao cô gái tốt như Linh Linh lại gặp phải loại chuyện này chứ."
Hai nữ sinh lại bắt đầu nói không ngừng. Dương Húc Minh im lặng nhìn hai cô bé, nói rằng, "Các em có còn muốn nghe kết quả hay không?"
Cố Văn cùng Doãn Lộ vội vã câm miệng, cả hai đều dùng vẻ mặt chân thành nhìn Dương Húc Minh, liên tục gật đầu. "Có ạ có ạ, nằm mơ cũng muốn, " Cố Văn nói bổ sung. Dương Húc Minh lười la hai cô, lập tức nói, "Đi xem đi, đích thật là đụng quỷ, nhưng thầy đã giải quyết rồi, hai em có thể gọi điện thoại hỏi ba của Vương Linh, xem tình huống như thế nào."
"Ba của Vương Linh sẽ kể cho hai em."
Lời của Dương Húc Minh, làm cho hai cô bé lộ ra biểu tình mừng rỡ. "Thật vậy chăng?"
Cố Văn không yên lòng lại xác nhận lần nữa. Dương Húc Minh trợn mắt, "Tự mình gọi điện thoại đi hỏi đi!"
"Dạ dạ dạ, " Cố Văn liên tục gật đầu, vui vẻ chạy đi. Chắc là cô bé đi gọi điện thoại. Mà Doãn Lộ thì khom lưng nói lời cảm ơn Dương Húc Minh, "Thầy Dương chúng em đi đây."
Sau khi nói lời từ biệt, lúc này Doãn Lộ mới đuổi kịp Cố Văn vui vẻ chạy đi. Anh nhìn hai nữ sinh cầm điện thoại chạy đi, dáng vẻ vui vẻ hạnh phúc, Dương Húc Minh thở thật dài. Anh dựa vào thành lan can, ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, chậm rãi thở ra một hơi. Tối thiểu, có thể có người bởi vì sự lựa chọn của anh mà mỉm cười... Nụ cười của hai cô bé này, niềm an ủi duy nhất của anh lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận