Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 627: Hận em đi

Lời chất vấn của Dương Húc Minh làm Từ Huyên nở nụ cười.
“A Minh thối, nói cái gì đâu."
Cô che miệng, cười hì hì nói:
“Chẳng lẽ chị trong mắt em lại là loại người không giữ lời hứa như vậy sao? Thực sự là hơi quá đáng rồi đó, chị Huyên đây rõ ràng là người siêu cấp giữ lời hứa.”
“Chỉ cần em qua đây giúp chị, không đối nghịch với chị Huyên, chị có thể tha thứ cho tất cả những gì em đã làm trước đây !"
"Kết cục như vậy chẳng lẽ không tốt sao?"
“Chị Huyên khởi tử hoàn sinh, hai người chúng ta gắn bó với nhau tựa như ước định ban đầu, cả đời làm bạn, trải qua quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất. Đây chẳng lẽ không phải là một kết thúc có hậu sao?”
“Lẽ nào tính mạng của một đám người không quen biết này lại quan trọng hơn mạng sống của chị Huyên sao?”
“Đừng quên, chị Huyên là vì cứu em mới chết, thậm chí ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không còn.”
“Hiện tại em chẳng những không nghĩ biện pháp để chị Huyên được phục sinh, mà còn muốn cản trở chị Huyên... A Minh, em thế này khốn nạn lắm, ngay đến Trần Thế Mỹ cũng không ác liệt như em."
"Rõ ràng khi còn bé đáng yêu tới vậy, sao lớn lên lại trở nên phụ bạc thế này?”
“Chị không nhớ A Minh nhà chị lại tuyệt tình đến thế đâu đấy.”
Từ Huyên cười nói oang oang, nói đến độ Dương Húc Minh trầm mặt lại. Trên mặt ba Vương Linh bên cạnh Dương Húc Minh hiện lên hoảng sợ, rất sợ người đàn ông bên cạnh mình lúc này thực sự ở giây kế tiếp sẽ đi theo nữ quỷ đáng sợ này thông đồng làm bậy. Trong rừng cây, yên tĩnh mấy giây. Sau đó, Dương Húc Minh chậm rãi lên tiếng. “Em không cảm thấy tính mạng của những thôn dân này quan trọng hơn của chị, thậm chí ở trong thâm tâm của em, em cũng tán thành với quan điểm của chị.”
“Những người này đều là người dưng em chưa từng gặp mặt lấy một lần, cho dù cộng hết bọn họ lại cũng không quan trọng bằng chị.”
“Tình cảm của em, trái tim của em, tất cả đều nói với em rằng, bảo em đồng ý với chị đi, để em đi cùng với chị sát hại những thôn dân này, dùng máu thịt của bọn họ để cấu trúc nền tảng cho chị giáng sinh.”
“Một bên là người mà em yêu sâu đậm từ khi còn nhỏ, một bên là nhóm người xa lạ em không hề quen biết cũng như chưa từng gặp lấy một lần, đến cùng thì bên nào quan trọng hơn, đây không phải là điều đương nhiên sao?”
“Chị là người em yêu, em đã từng thề rằng, cả đời chỉ yêu có một mình chị, vì chị em có thể trả giá tất cả.”
“Mà chị cũng vậy, chị thậm chí vì em mà đã thực sự bỏ ra tất cả, bỏ ra cả tính mạng của mình."
"Đời này có thể gặp được chị, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất đời này của em.”
“Em hẳn phải là đi cùng với chị, và phải đứng chung một chiến tuyến với chị, vì có thể để cho chị phục sinh mà trả giá hết thảy.”
“Chẳng phải chỉ là tính mạng của một đám người xa lạ hay sao? Cho dù bọn họ có chết cũng có liên quan gì tới em đâu? Tại sao em lại phải vì bọn họ mà ruồng bỏ tình yêu của mình?”
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn Từ Huyên, thấp giọng nói tiếp:
“Thế nhưng là em lại không làm được.”
“Em thực sự không làm được.”
“Cho dù trong thâm tâm, em vô cùng tán thành với chị, tình cảm của em cũng đang liều mạng gào thét lên để em đi trợ giúp cho chị.”
“Thậm chí chỉ nghĩ đến việc sau khi từ bỏ chị, cảnh chị biến mất, trái tim em đau đến độ tựa như bị xé nát ra thành từng mảnh nhỏ.”
“Nhưng em thực sự lại không làm được.”
“Em không thể vì bản thân mà làm ra chuyện tàn sát người vô tội, dù cho là từ trong tận đáy lòng em thấy tất cả bọn họ cộng lại cũng không sánh nổi một đầu ngón tay của chị.”
“Thì em vẫn không thể làm được như cũ, em không có cách nào nhẫn tâm đi tàn sát những người này.”
Dương Húc Minh nhìn Từ Huyên, cười buồn nói:
“Xin lỗi, chị Huyên, A Minh của chị chính là một người đàn ông mềm yếu nhát gan vậy đấy, một kẻ nhu nhược hèn nhát không có cốt khí, không có dũng khí, không có trách nhiệm, không có lương tâm.”
“Em có lỗi với chị, từ bảy năm trước hay là cho đến bây giờ, em đều có lỗi với chị.”
“Vì vậy... chị cứ hận em đi.”
Dương Húc Minh lẩm bẩm:
“Là em có lỗi với chị.”
Dương Húc Minh thì thào nói nhỏ, anh chậm rãi giơ tay phải lên, mở bàn tay ra để cho đồ ở trong tay xuất hiện trước mặt Từ Huyên, để cho Từ Huyên trông thấy. Là một cái chuông, cái mà đáng lý nên treo ở trên Chiêu Hồn Phiên. Lúc này đây, thứ đó đang lẳng lặng nằm trong tay Dương Húc Minh, xuất hiện trong tầm nhìn của Từ Huyên. Từ Huyên giật mình. Trong nháy mắt trông thấy được chiếc chuông này, cô đã ý thức được điều gì đó. Bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần. Gần đến độ chỉ cần chuông rung vang.
Trong làn sương trắng, khóe miệng Từ Huyên hiện lên nụ cười khổ. Từ bỏ. “Thực sự lại bại trong tay em rồi...”
Từ Huyên thì thào nói nhỏ, Dương Húc Minh rung chuông lên. Sức mạnh bài xích lệ quỷ chợt xuất hiện, không ngừng xuất hiện, dao động điên cuồng trong phạm vi ảnh hưởng nhỏ bé này. Thân thể hơi mờ của Từ Huyên trở nên càng ngày càng trong suốt. Cuối cùng gần như là không thấy được nữa. Từ Huyên lẳng lặng nhìn Dương Húc Minh, biểu tình phức tạp, "Thật đúng là một tên trộm nhỏ mà... Nhân lúc người ta không chú ý trộm đi thứ đồ quan trọng như vậy...”
Lấy trạng thái của cô lúc này, hoàn toàn không thể phản kháng lại được sức mạnh của chiếc chuông. Nếu như cô ở trong trạng thái hoàn chỉnh, có lẽ còn có thể chạy trốn kịp thời được. Nhưng lúc này, khoảnh khắc chuông rung vang kia, liền tuyên cáo án tử hình cho cô. Từ Huyên chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn thân thể của mình ngày càng trở nên trong suốt. Sau đó, chậm rãi thở dài, biến mất. “A Minh thối...”
Giây phút cuối cùng, Dương Húc Minh nghe được lời thì thầm phiền muộn. “Sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt...”
Trong rừng cây mù sương, thân ảnh Từ Huyên hoàn toàn biến mất. Ngay cả ngọn lửa màu trắng thiêu đốt trên người ba Vương Linh cũng biến mất không thấy đâu. Ba Vương Linh chứng kiến ​​​​mọi chuyện ngơ ngác nhìn xung quanh, thận trọng bò dậy. “Đại... đại sư !”
Hắn khẩn trương nhìn Dương Húc Minh, thấp giọng nói:
“Kết thúc rồi sao?”
Dương Húc Minh gật đầu:
“Ừm.”
Anh nhìn về phía Từ Huyên biến mất, nói: Kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi."
Dương Húc Minh thì thầm:
“Mình cũng cần phải trở về.”
Trong sương mù, Dương Húc Minh từ từ đứng dậy, đi về phía quan tài giữa đất trống. Bên trong là thi thể ba anh, hẳn là anh nên mang thi thể ba mình về Tương Tây an táng. Về phần Huyền Sơn tổ và Vương Linh đang hôn mê, anh cũng không muốn để ý tới nữa. Ngày hôm nay, anh chỉ muốn rời khỏi nơi này, đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại nữa. Buổi tối, sau khi Dương Húc Minh lái xe quay về tiểu khu biệt thự Hưng Thịnh Diệp, anh cõng thi thể ba mình đẩy cửa bước vào phòng khách. Những gì anh trông thấy là Ứng Tư Tuyết dựa vào ghế sô pha nằm ngủ. Trên màn hình ti vi , vẫn đang dừng lại ở giao diện tạm dừng như cũ. Nhìn qua, có thể thấy là Ứng Tư Tuyết lại chơi game đến khi buồn ngủ mới thôi. Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở dài. Sau khi chuyển thi thể của ba vào trong phòng xong, anh mới quay trở lại phòng khách. Dương Húc Minh cầm điều khiển lên, tính toán tắt game đi, sau đó ôm Ứng Tư Tuyết đang ngủ say về phòng ngủ trên giường lớn. Ngủ bên ngoài thế này, rất dễ bị cảm lạnh. Anh cầm điều khiển lên. Nhưng lúc vừa tắt màn hình, anh đột nhiên thấy được chỗ kỳ lạ. Ứng Tư Tuyết luôn đánh chế độ tu la, hôm nay lại chơi chế độ đơn giản? Nhìn game trên màn hình một chút, lại nhìn Ứng Tư Tuyết đang ngủ mê man, Dương Húc Minh có chút kinh ngạc. Sau khi mang thai, ngay cả chơi game cùng đổi sang Phật hệ rồi sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận