Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 95: Diệp gia tiễn quyết, dời núi lay thần (length: 10647)

Diệp Lưu Vân cùng các em của hắn lâm vào cảnh chiến đấu khó khăn, cùng lúc đó Hàn Tranh bên này cũng không thể tiếp tục ra tay, đành phải kéo Dương Thiên Kỳ rút về, cùng Diệp Lưu Vân ngăn cản đám dây leo kia.
Dương Thiên Kỳ vừa thổ huyết vừa áy náy nói: "Lại là ta cản trở."
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Dù sao cũng là đại yêu Huyền Cương cảnh, nó có thể sai lầm vô số lần, nhưng chúng ta lại không chịu được một lần sai lầm.
Bất quá vừa rồi giao chiến ta hình như đã đoán được sơ bộ nhược điểm thật sự của sơn thần này là gì.
Dây leo của nó tựa như vô cùng vô tận, dù bị chúng ta chém xuống rơi trên đất vẫn có thể hồi phục như cũ, ở đây dây dưa với đám dây leo này, chờ chúng ta kiệt sức thì chắc chắn phải chết.
Bản thể sơn thần này là một gốc cây lớn, sức mạnh cành cây của nó ta đã thấy, còn mạnh hơn phần lớn võ giả Huyền Cương cảnh sơ kỳ.
Nhưng nó luôn dùng dây leo để hạn chế hành động của chúng ta, không cho chúng ta đến gần thân cây.
Chỉ khi vừa rồi ta đến gần nhất, nó mới dùng cành cây bản thể tấn công.
Vậy nên ta đoán, thứ thật sự mạnh của nó là bản thể, nhưng thứ yếu nhất cũng là bản thể.
Nó dù là đại yêu Huyền Cương cảnh, nhưng nó vẫn chỉ là một cái cây, một cây không di chuyển được!
Chỉ khi làm bị thương căn cơ của nó, mới có thể thật sự giết được nó."
Hàn Tranh nhìn Diệp Lưu Vân: "Diệp huynh, chỉ cần để ta đến gần, ta có thể trọng thương căn cơ của nó, huynh có thể giúp ta đến gần sơn thần không?"
"Được!"
Diệp Lưu Vân không có lựa chọn, chỉ có thể tin Hàn Tranh.
Huống hồ quãng đường này, những gì Hàn Tranh thể hiện cũng đáng để hắn tin tưởng.
Dương Thiên Kỳ dù bị trọng thương, vẫn còn khả năng chiến đấu.
Hắn và Diệp Thải Vân canh giữ bên cạnh Diệp Lưu Vân, giúp hắn chặn đám dây leo kia.
Khoảng cách giữa họ và yêu thụ sơn thần khá xa, uy lực dây leo cũng yếu đi, nên vẫn còn có thể ngăn được.
Diệp Lưu Vân từ trong ống tên lấy ra một mũi tên lấp lánh ánh sáng sắc bén.
Lăng Vân Chấn Thiên Cung của Diệp gia vốn là một môn cung pháp mạnh mẽ, Tiên Thiên cảnh kết hợp cung tên bình thường đã có uy lực đáng kinh ngạc, Huyền Cương cảnh thậm chí có thể trực tiếp dùng cương khí làm tên để đối địch.
Còn nếu kết hợp với loại tên đặc biệt này, uy lực của nó sẽ tăng lên gấp bội.
Chỉ là loại tên này mỗi một mũi đều rất đắt, thân tên làm bằng thép tốt thượng hạng luyện trăm lần, đầu tên thì làm từ các vật liệu đặc biệt, như thế mới có thể thể hiện ra các lực lượng thủy hỏa phong lôi khi chân khí rót vào.
Diệp gia có thể chịu được hao tổn lớn như vậy là vì có mỏ, Phù Vân cốc có một mỏ khoáng nguyên tinh.
Diệp Lưu Vân dù là con thứ, đãi ngộ gia tộc dành cho hắn cũng không ít.
Tay tạo ấn quyết, khí huyết quanh thân Diệp Lưu Vân bốc cháy điên cuồng, chân khí tràn đầy khí huyết rót vào mũi tên, khiến mũi tên phát ra ánh sáng chói lóa.
"Ta dùng Phần Tâm Tiễn Quyết của Diệp gia thiêu đốt khí huyết, nhiều nhất chỉ bắn ra ba mũi tên, sau ba mũi tên ta sẽ cạn kiệt khí huyết, không còn khả năng chiến đấu."
Diệp Lưu Vân vừa nói xong, mũi tên trên tay phát ra tiếng nổ đùng đoàng như sấm sét, đã rời khỏi dây cung.
Liệt Phong Xuyên Vân Tiễn!
Vô số ánh sáng chân khí quét sạch, mang theo gió lạnh xoắn nát đám dây leo.
Hàn Tranh nội lực quanh thân gào thét dữ dội, Long Tượng Trấn Ngục Kình lực được hắn thúc đẩy đến cực hạn.
Thân hình cũng như mũi tên rời dây cung nhảy lên, đi theo sau đường thông Liệt Phong Xuyên Vân Tiễn mở ra, thẳng đến chỗ sơn thần.
Hắn cần đủ khoảng cách để thi triển dời núi.
Dời núi có thể di chuyển khí huyết chân nguyên của võ giả, yêu ma cũng có khí huyết lực, nên sẽ có hiệu quả.
Vả lại, sơn thần đại thụ này vốn thuộc trạng thái thiếu hụt khí huyết, dời núi càng có thể gây tổn thương lớn cho nó.
Vô số dây leo điên cuồng quấn về phía mũi tên, dù đây là mũi tên Diệp Lưu Vân bắn ra bằng cái giá thiêu đốt khí huyết, vẫn bị bao phủ trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó, một mũi Liệt Diễm Phần Không Tiễn lao tới, đốt cháy đám dây leo, mở ra một đường đi mới cho Hàn Tranh.
Mặt Diệp Lưu Vân đã trắng bệch, nhưng hắn vẫn lấy ra mũi tên thứ ba.
Mũi tên kia bao phủ một lớp ma khí băng hàn âm lãnh, toàn thân đen kịt.
Hàn Ngục Thôn Ma Tiễn!
Nơi mũi tên đi qua, đám dây leo nhanh chóng khô héo, tàn lụi và bị đóng băng.
Mũi tên thứ ba của Diệp Lưu Vân cuối cùng đã phá được đám dây leo, đại thụ sơn thần chợt phát ra tiếng rít.
Nó cảm thấy nguy hiểm.
Những võ giả Diệt Ma ti cảnh giới tiên thiên này lại có thể đến được trước mặt nó!
Vô số cành cây màu đen đan vào như một tấm lưới lớn, bao lấy Hàn Ngục Thôn Ma Tiễn, tiêu hao ma khí của nó.
Diệp Lưu Vân cười khổ, buông hai tay đã nổ miệng hổ, đầy máu tươi.
Còn thiếu chút sức, đáng tiếc.
Đúng lúc này, Diệp Thải Vân cũng thiêu đốt khí huyết, một mũi Liệt Diễm Phần Không Tiễn bỗng nhiên bắn ra!
"Thải Vân!"
Sắc mặt Diệp Lưu Vân lập tức thay đổi.
"Lão ca không cần xem ta như trẻ con, ta cũng là đệ tử Diệp gia, cũng là bạc văn huyền giáp vệ của Diệt Ma ti!"
Diệp Thải Vân cười với Diệp Lưu Vân, dù mặt tái nhợt nhưng lại có chút kiên cường.
Hiện tại ba người chỉ có Dương Thiên Kỳ bị thương nặng là vẫn còn sức chiến đấu.
Hắn không có bí pháp thiêu đốt khí huyết mạnh mẽ như Phần Tâm Tiễn Quyết của Diệp gia.
Dương Thiên Kỳ chỉ có thể đơn thuần thúc đẩy khí huyết chân khí đến cực hạn, thậm chí đến mức kinh mạch không chịu nổi, điên cuồng chém vào dây leo xung quanh.
Lúc này, trước mặt Hàn Tranh, theo Liệt Diễm Phần Không Tiễn cuối cùng của Diệp Thải Vân bắn tới, những cành cây kia bốc cháy trong nháy mắt.
Hàn Tranh cuối cùng cũng đã xông đến trước đại thụ sơn thần, thấy rõ chi tiết bản thể thật sự của sơn thần.
Đại thụ kia không chỉ đơn thuần là cây.
Toàn thân trên dưới nó một nửa đã hóa thành thứ giống thịt, nhưng lại tiết ra chất nhầy màu vàng đục.
Đến lúc này, Hàn Tranh mới chợt phát hiện bản thể của yêu thụ sơn thần này rốt cuộc là cái gì.
Lại là một cây hòe già.
Đám dây leo phía sau Hàn Tranh điên cuồng hội tụ, thậm chí không buồn tấn công Diệp Lưu Vân và hai em của hắn.
Hắn đã đoán đúng, bản thể của sơn thần này mới là nhược điểm lớn nhất của nó!
Nội lực chân khí quanh người Hàn Tranh bùng nổ dữ dội, hai tay đột ngột túm mạnh!
Toàn bộ cây hòe già như bị một đòn của Hàn Tranh nhấc lên rút ra, yêu khí tản mát, mặt đất rung chuyển!
Trong thoáng chốc, vô số con mắt chi chít trên thân cây nhìn Hàn Tranh, phát ra tiếng gầm gừ chói tai.
"Sâu kiến! Ngươi đang tìm chết!"
Dời núi làm rung chuyển thân thể sơn thần, cây hòe lớn bị Hàn Tranh dùng một chiêu dời núi từ lòng đất nhổ mạnh lên.
Cảnh này cũng là ngoài dự liệu của Hàn Tranh.
Dời núi dù mạnh, cũng không thể làm lung lay võ giả Huyền Cương cảnh, chỉ có thể di chuyển khí huyết và chân nguyên của họ.
Trước đây, dù là khi tấn công Viên Long Sơn hay khi ra tay với Thôn Quỷ Đồng Tử đều là như vậy.
Yêu thụ sơn thần này nhìn đã mạnh hơn Viên Long Sơn và Thôn Quỷ Đồng Tử, thân thể càng thêm hùng vĩ, sao dễ dàng bị dời núi nhổ ra thế này?
Cùng với việc rễ cây rời khỏi đất, sắc mặt Hàn Tranh lập tức thay đổi.
Rễ cây của yêu thụ nói chính xác là không đâm rễ xuống đất, mà phía dưới đó rỗng, chỉ có một cái lò đá lớn.
Mỗi một đầu rễ thô to đều nối với một thiếu nữ xám trắng toàn thân.
Những thiếu nữ này không phải là xác không hồn, Hàn Tranh có thể cảm nhận được tam hồn thất phách của các nàng đều bị giam cầm trong cơ thể, phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Rễ cây của sơn thần giờ chỉ có chưa đến mười rễ là bình thường, không có thiếu nữ tồn tại.
Lúc này, theo Hàn Tranh di dời nó ra khỏi lò đá, ngọn lửa màu xám trắng trong nháy mắt bùng lên trời, thậm chí đốt cháy nửa người sơn thần.
Sơn thần phát ra tiếng kêu rên kinh thiên động địa, những cái rễ cuối cùng đang dung hợp với các thiếu nữ kia chống đỡ lấy thân cây khổng lồ muốn giãy dụa đứng lên.
Nhưng vì thân thể nó quá to lớn, chỉ có mấy cái rễ dung hợp thiếu nữ kia có sức chống đỡ, còn những rễ khác chỉ run nhè nhẹ, không thể động đậy.
Hàn Tranh tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này hắn biết thừa lúc nó yếu mà lấy mạng nó!
Huyết sát ma khí tràn ngập trên Thu Thủy Kinh Hồng, mang theo đao ý lạnh lẽo chém xuống, xé rách một vết đao lớn trên thân cây.
Vết đao bên dưới không lộ ra kết cấu cây cối, mà là cảm giác như thịt da, không ngừng trào ra chất nhầy vàng đục.
Sơn thần phát ra một tiếng rú thảm, những rễ cây không còn đỡ thân cây nữa, mà là nhao nhao vung vẩy như xúc tu, quấn về phía Hàn Tranh.
Long Tượng Trấn Ngục Lực gia thân, khí huyết quanh thân Hàn Tranh phồng lên mạnh mẽ, Tu La huyết sát tràn ngập trên đao Thu Thủy Kinh Hồng trong tay hắn.
Một đao chém xuống, trong nháy mắt mấy sợi rễ trực tiếp bị Hàn Tranh chặt đứt, dòng chất lỏng màu vàng đục lớn phun ra ngoài.
Những thi thể thiếu nữ kia cũng rơi xuống đất, trong nháy mắt mục nát biến thành màu đen, hóa thành một đống nát bét xương trắng.
Cùng lúc đó, oan hồn bị giam cầm trong đó lại phát ra một tiếng rít, lao tới cắn xé sơn thần kia.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận