Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 240: Trở về (length: 10555)

"Con nhỏ này có ý gì? Lão tử sao lại là tai họa?
Cái gì mà lão tử làm cho Sơn Nam đạo xơ xác tiêu điều? Đó là vì lúc đó toàn bộ Diệt Ma ti Sơn Nam đạo đều là một đám phế vật!
Đám phế vật kia mà có tài nguyên tu luyện thì thật là phí của, chi bằng để lão tử ta dùng hết.
Ta nếu không mạnh như vậy, thì lấy cái gì giết tam đại yêu vương? Lấy cái gì trấn áp tông môn thế gia?
Từ Tồn Bảo lão tiểu tử kia hiện tại cuối cùng cũng ngưng luyện được võ đạo chân đan rồi phải không?
Sáu mươi năm trời, ròng rã sáu mươi năm thằng nhóc đó mới ngưng luyện được võ đạo chân đan, kể ra thật là mất mặt!
Tính tình của Từ Tồn Bảo đó, trong Diệt Ma ti Sơn Nam đạo năm xưa còn được xem là có thiên phú.
Lão tử năm xưa không tự làm cho mình mạnh lên, thì dựa vào cái gì để chống đỡ cả Sơn Nam đạo?"
Yến Huyền Không ở trong đầu Hàn Tranh hùng hùng hổ hổ, một bộ dáng cực kỳ oán giận.
Năm xưa hắn làm không ít chuyện thất đức ở Sơn Nam đạo, vậy mà bây giờ còn không cho người ta nói.
Nếu hắn biết Hàn Tranh trước đây sở dĩ nhìn thấu hắn cũng là nhờ mấy lời đánh giá mà Ôn Đình Vận để lại, Yến Huyền Không chắc chắn hận không thể cắn chết Ôn Đình Vận.
Hàn Tranh không phản ứng Yến Huyền Không, chỉ như suy tư nói: "Cho nên dù là Trần trấn phủ ở đây, cũng vẫn phải có phần nào đó thỏa hiệp với ba vị trấn thủ đô úy kia?"
Ôn Đình Vận gật đầu: "Cũng không sai lắm, mặc dù Trần trấn phủ có thể dễ dàng áp chế bọn họ, nhưng vẫn là phải giảng đạo lý.
Lần này bọn họ có công, nên mới dám làm càn như vậy, nếu không thì họ cũng không dám đòi hỏi quá nhiều trước mặt Trần trấn phủ.
Vũ Vân Phi và đám người kia dù ở Sơn Nam đạo mấy chục năm, nhưng thật ra họ chỉ coi Sơn Nam đạo là bước đệm thôi.
Ở đây tích lũy tư lịch công trạng, cuối cùng vẫn trở về tổng bộ kinh thành, nếu có cơ hội bước vào Dương Thần cảnh, thì có thể ra trấn một phương."
Hàn Tranh khẽ gật đầu, cục diện thực tế của Sơn Nam đạo đúng là phức tạp hơn hắn nghĩ.
Trần Bá Tiên làm trấn phủ sứ, còn có Từ Tồn Bảo và Ôn Đình Vận được coi là phe địa phương ở Sơn Nam đạo.
Nhưng ngoài Trần Bá Tiên ra thì thực lực của phe địa phương quá yếu.
Ba người Vũ Vân Phi đều là người được phái đến từ kinh thành, đều có mưu đồ riêng, đôi bên tranh đấu ngấm ngầm cũng không chỉ một hai lần.
Ôn Đình Vận nói không sai, chuyện này cũng là do Yến Huyền Không gây ra.
Thời Yến Huyền Không tại vị, thế lực của Sơn Nam đạo đã rất yếu ớt rồi.
Sau khi hắn mất tích thì lại xảy ra loạn Hắc Sơn lão yêu, Diệt Ma ti Sơn Nam đạo với số lượng ít ỏi lại bị tổn thất một phần lớn.
Nếu không có người kinh thành đến bù đắp vào chỗ trống thì hiện tại thực lực của Sơn Nam đạo chắc chắn sẽ còn yếu hơn.
Hàn Tranh đã quyết định từ chức diệt ma giáo úy phủ Yên Ba, cũng muốn nói một tiếng với mọi người.
Chủ nhà họ Ôn, bọn họ cùng Bùi Tu Viễn đều được Hàn Tranh triệu tập đến.
Nhìn xuống đám người phía dưới, Hàn Tranh trầm giọng nói: "Sau khi ta báo cáo chuyện phủ Yên Ba thì Ôn Đình Vận đại nhân đích thân đến thu hồi suối không già, việc này coi như chấm dứt.
Đồng thời Ôn đại nhân cũng mang đến một mệnh lệnh, ta sẽ không còn phụ trách quản lý phủ Yên Ba nữa, mà sẽ được triệu hồi về tổng bộ phủ Khai Bình, vị diệt ma giáo úy mới đến quản lý phủ Yên Ba sẽ đến trong thời gian ngắn."
Lời vừa nói ra, lập tức toàn trường xôn xao.
Hàn Tranh mới đến phủ Yên Ba bao lâu, sao đã muốn đi rồi?
Bùi Tu Viễn nhíu mày nói: "Phía trên làm cái gì vậy? Chẳng phải đang làm bậy đấy à!"
Hắn cũng là người của Diệt Ma ti lâu năm, đương nhiên biết quy củ của Diệt Ma ti.
Trừ phi là diệt ma giáo úy làm sai chuyện gì đó, chứ bình thường sao lại có chuyện đổi người quản lý của nha môn Diệt Ma ti một châu phủ xoành xoạch vậy?
Hàn Tranh mới đến có mấy ngày? Điều động gấp gáp như vậy, quả thật là khó hiểu!
Ôn Cảnh Vân cau mày nói: "Hàn đại nhân, chẳng lẽ là bên Diệt Ma ti xảy ra chuyện gì sao? Ngài đột nhiên bị điều đi như vậy thì việc hợp tác giữa chúng ta phải làm thế nào?"
Mấy người khác cũng đều gật đầu, mấy thế lực giang hồ này không muốn Hàn Tranh bị điều đi vội vàng như vậy.
Bọn họ đều dò xét được tính cách của Hàn Tranh, đồng thời bọn họ cũng tin phục Hàn Tranh.
Hàn Tranh còn ở đây, bọn họ mấy thế lực giang hồ và nha môn Diệt Ma ti mới có thể liên thủ hợp tác, cùng nhau phát triển, ai nấy đều vui vẻ.
Bây giờ đột nhiên muốn đổi người, lỡ như vị diệt ma giáo úy mới đến không muốn hợp tác với bọn họ, hoặc là đôi bên bất đồng quan điểm thì sao đây?
Bùi Tu Viễn cũng không muốn chút nào.
Hàn Tranh thì hắn phục rồi, nhưng phía trên lại đổi người đến quản lý phủ Yên Ba, tính ích kỷ của hắn lại nổi lên.
Ai quản lý phủ Yên Ba cũng được, chẳng lẽ mình lại không có cơ hội à?
Hàn đại nhân quản lý phủ Yên Ba đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng mấy tên a miêu a cẩu khác thì dựa vào cái gì đến làm cấp trên của ta Bùi Tu Viễn?
Hàn Tranh khoát tay, trầm giọng nói: "Các vị, đây là ý của tổng bộ phủ Khai Bình, ta cũng không còn cách nào.
Nhưng việc hợp tác giữa nha môn Diệt Ma ti phủ Yên Ba và mọi người vẫn có thể tiếp tục, mọi người cùng nhau phát triển là được.
Còn có Bùi đại nhân, tính tình của ngươi cũng nên bớt lại một chút, trước đây ngươi cũng được coi là thế hệ tuấn kiệt trẻ tuổi của Diệt Ma ti Sơn Nam đạo, nhưng lại bị kẹt ở phủ Yên Ba nhiều năm như vậy, chuyện này có liên quan trực tiếp đến tính tình của ngươi.
Diệt ma giáo úy mới đến quản lý phủ Yên Ba có chỗ dựa, tốt nhất là ngươi đừng trêu chọc hắn.
Bây giờ cục diện ở phủ Yên Ba đã ổn định, ngươi cố nhịn một thời gian, biết đâu cũng có thể thuyên chuyển công tác đến một châu phủ nhỏ khác, quản lý một phương."
Thật ra Hàn Tranh có thể xúi Ôn Cảnh Vân cùng Bùi Tu Viễn và những người khác giở trò xấu với Thôi Trạch Viễn, ngấm ngầm không hợp tác để kiếm chuyện với hắn, nhưng như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Chức vị cũng đã nhường rồi, làm như vậy thì hơi nhỏ nhen.
Hơn nữa sư phụ của Thôi Trạch Viễn lại là Vũ Vân Phi một trong bốn đại trấn thủ đô úy.
Ôn Cảnh Vân và những người khác ở cùng Hàn Tranh một thời gian không tệ, lúc quan trọng cũng đều đứng về phía hắn, Hàn Tranh cũng không muốn cho họ đắc tội một địch thủ ở cảnh giới tông sư.
Sau khi trấn an đám người xong, Hàn Tranh liền trực tiếp cáo biệt mọi người, cùng Ôn Đình Vận trở về tổng bộ phủ Khai Bình.
Thực ra lần này Hàn Tranh không hề rời khỏi phủ Khai Bình quá lâu, tính tổng cộng cũng không đến ba tháng.
Nhưng lần này trở về, lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Ôn Đình Vận đi tìm Từ Tồn Bảo trước, còn Hàn Tranh thì đánh giá nha môn Diệt Ma ti lúc này.
So với trước kia, nha môn Diệt Ma ti hiện tại thay đổi duy nhất chính là nhiều người hơn.
Trước đó tám phần mười lực lượng của Diệt Ma ti Sơn Nam đạo đều bị Trần Bá Tiên mang đến Hoài Nam đạo, hiện tại những người này trở về thì cả nha môn Diệt Ma ti Sơn Nam đạo lập tức náo nhiệt lên.
Có mấy người từng cùng Hàn Tranh cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, nhận ra Hàn Tranh huyền giáp vệ còn lên tiếng chào với Hàn Tranh.
Nhưng bọn họ cũng có chút ngạc nhiên vì sao Hàn Tranh lại ở đây, không phải Hàn Tranh đi trấn thủ phủ Yên Ba rồi sao?
Lúc này Hàn Tranh vừa hay thấy người kia ở xa dường như là Dương Thiên Kỳ, hắn định đi qua chào hỏi thì thấy một người đứng chặn trước mặt Dương Thiên Kỳ.
Một trong số đó Hàn Tranh cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ kỹ một chút thì mới nhớ ra, người này lại là Quách Chân.
Trước đây Quách Chân không biết sống chết, cùng với người của Đan Dương Phái thông đồng vu cáo Hàn Tranh, kết quả bị Ôn Đình Vận trục xuất khỏi Diệt Ma ti, đồng thời hạ cấm chế vào trong người, không thể sử dụng công pháp của Diệt Ma ti.
Vậy mà bây giờ Quách Chân lại trở về, chỉ có điều khí chất so với trước càng thêm u ám, thân hình cũng gầy gò đi nhiều, có thể thấy thời gian qua hắn sống cũng không khá.
Dương Thiên Kỳ vừa thấy Quách Chân cũng có chút kinh ngạc: "Quách Chân, sao ngươi lại quay về đây?"
Sau đó Dương Thiên Kỳ hừ lạnh nói: "Ngươi đã bị Ôn đại nhân trục xuất khỏi Diệt Ma ti, còn mặt mũi nào mà trở về?"
Quách Chân nhìn Dương Thiên Kỳ bằng ánh mắt dữ tợn vừa cười: "Ai nói bị trục xuất khỏi Diệt Ma ti thì không được quay lại? Dương Thiên Kỳ, ngươi và Hàn Tranh kia hại ta bị trục xuất khỏi Diệt Ma ti, hại ta bị Quách gia nhằm vào, hại ta rơi vào cảnh này, những mối hận này, ta sớm muộn gì cũng sẽ tính hết với các ngươi!"
Trước đây Dương Thiên Kỳ luôn bị Quách Chân bắt nạt, nhưng sau khi theo Hàn Tranh đi chấp hành mấy lần nhiệm vụ, tính cách của Dương Thiên Kỳ cũng trở nên kiên nghị hơn.
Đối diện với sự uy hiếp của Quách Chân, Dương Thiên Kỳ khinh thường cười lạnh một tiếng: "Tính sổ sách? Nghe nói người nhà họ Quách còn không thèm gặp mặt ngươi, bây giờ ngươi chỉ là kẻ tu luyện lang bạt không bằng, ngươi lấy cái gì mà tính sổ sách?
Hơn nữa nơi này là nha môn Diệt Ma ti, ngươi bây giờ đến cả huyền giáp cũng không có tư cách mặc, vậy mà còn dám dương oai trong Diệt Ma ti, thật là nực cười! Cút ra ngoài cho ta!"
Vừa dứt lời, Dương Thiên Kỳ trực tiếp tung một quyền về phía Quách Chân.
Dũng khí bây giờ của hắn đã lớn hơn trước rất nhiều, đồng thời theo Hàn Tranh cũng kiếm được không ít công trạng, lúc này đã bước vào nửa bước Huyền Cương cảnh, tu vi đã vượt qua Quách Chân một bậc.
Lúc này Quách Chân lại không hề sợ hãi, cười nhạt hai tiếng.
Một đạo cương khí bỗng nhiên đánh tới, sắc mặt Dương Thiên Kỳ đột nhiên thay đổi, hóa quyền thành bàn tay, dùng hết sức lực lúc này mới đỡ được một đạo cương khí này, nhưng vẫn bị đánh lùi lại ba bước.
Một người mặc giáp lang trời tím vàng, đầu đội mũ phượng ngọc huyền tím, tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là vị úy trẻ tuổi của Diệt Ma giáo tên Quách Chân, từ phía sau đi tới, mặt đầy khinh thường nhìn Dương Thiên Kỳ.
"Láo xược! Quách Chân là ta mang đến Diệt Ma ti, ngươi cũng dám tùy tiện đuổi đi? Dương Thiên Kỳ, trong thời gian ta không có ở đây, ngươi cái tên sai vặt bưng trà rót nước này vậy mà cũng giở oai, thật buồn cười!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận