Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 221: Suối không già (length: 9848)

Vũ Văn Hi Chân không dám tin nhìn bàn tay cụt của mình.
Hắn một mực đều cho rằng mình sau khi dị hóa tuy không quá giống người, nhưng lại đã thành thân thể Kim Cương Bất Hoại.
Nhưng ai ngờ hôm nay lại bị Hàn Tranh chém đứt một tay!
Thanh Thu Thủy Kinh Hồng đao trong tay Hàn Tranh liên tục chém không ngừng, đao thế giống như mưa rào liên miên, liên tiếp bổ xuống.
Bị sức mạnh của Kinh Thần Thứ ảnh hưởng, mấy lần phản kháng của Vũ Văn Hi Chân hoàn toàn không gây được chút ảnh hưởng nào đến Hàn Tranh.
Nhiều nhất cũng chỉ là vài nhát đao xé toạc phòng ngự của đối phương, sau đó lại có vô số đao quang rơi xuống, đánh chém cùng một vị trí.
Sau mấy trăm chiêu, Vũ Văn Hi Chân lại bị Hàn Tranh chém đứt một cánh tay.
Mười lăm phút sau, sáu cánh tay của Vũ Văn Hi Chân đã bị Hàn Tranh chặt đứt toàn bộ, toàn thân hắn trở thành một khúc gỗ.
Hàn Tranh xoa xoa cổ tay, không khỏi thở dài trong lòng, thứ này thật khó giết.
Độ cứng thân thể đối phương vô cùng cứng cỏi, hơn nữa còn không có khí huyết, giống như một tảng đá cứng không đổi, kẹo da trâu nhai không nát.
Hàn Tranh đây là dùng toàn lực mới có thể chém đứt hết sáu cánh tay của hắn, lúc này sức lực cũng tiêu hao rất lớn.
Đổi thành võ giả Huyền Cương cảnh khác đến, có lẽ đã bị Hàn Tranh mài đến chết rồi.
Nhìn sang Thác Bạt Phong và những người khác, bọn họ cũng dần chiếm được ưu thế.
Tuy ban đầu Thác Bạt Phong và mọi người giật mình vì sự biến hóa của Vũ Văn Khang, nhưng sau khi thích ứng với sức mạnh mục nát tà dị này, dù sao họ vẫn chiếm ưu thế về số lượng.
Cùng nhau vây công, người nhà họ Vũ Văn cũng càng đánh càng ít.
Nhìn Vũ Văn Hi Chân đã thành khúc gỗ, Hàn Tranh thản nhiên nói: "Vũ Văn Hi Chân, hãy bó tay chịu trói đi.
Chỉ cần ngươi bằng lòng giao nộp hết mọi chuyện, thành thật cùng ta về phủ Khai Bình Diệt Ma ti tổng bộ để thẩm tra, ta sẽ lấy sức mạnh của Kinh Thần Thứ ra."
Lúc này, toàn thân Vũ Văn Hi Chân đều bị cơn đau đớn tột cùng bao phủ, vì không còn cánh tay nên chỉ có thể quằn quại thân mình một cách quái dị.
"Bó tay chịu trói? Lão phu từ khi năm đó chủ động liên lạc với yêu quân Độc Giao đã biết, cuộc đời mình phần lớn không có kết cục tốt đẹp.
Đại trượng phu sống không thể năm đỉnh ăn chết, thì cũng phải năm đỉnh nấu!
Ta, Vũ Văn gia, trước kia chẳng qua là một tiểu thế gia không đáng kể, chính ta Vũ Văn Hi Chân đã giúp Vũ Văn gia có được quy mô và danh tiếng như ngày nay!
Lão phu có thể thắng được thì cũng thua được, điều duy nhất là không bao giờ chịu bó tay đầu hàng!
Ngươi cho rằng ta là Triệu Vinh Nghiệp yếu đuối, đáng thương kia sao?"
Bị mấy tên huyền giáp vệ tạm giam, sắc mặt Triệu Vinh Nghiệp co giật, trong lòng không ngừng mắng chửi Vũ Văn Hi Chân.
Ngươi không muốn đầu hàng thì thôi, còn giẫm lên ta một cái là sao?
Hàn Tranh cảm thấy có chút không ổn, phong lôi quanh thân giận dữ gầm thét, bằng tốc độ nhanh nhất phóng đến Vũ Văn Hi Chân, mong muốn triệt để bắt giữ hắn.
Nhưng lúc này, Vũ Văn Hi Chân lại bị một làn hắc khí dày đặc bao phủ, tựa như dâng tế toàn bộ sức mạnh quanh thân, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, còn nhanh hơn cả khi Hàn Tranh vận dụng Phong Lôi Cửu Chuyển.
Gần như ngay lập tức, Vũ Văn Hi Chân đã trốn vào nơi sâu nhất của Vũ Văn gia.
"Đuổi!"
Hàn Tranh phun ra một chữ, hướng về phía Vũ Văn Hi Chân đã chạy trốn đuổi theo.
Sáu cánh tay của hắn đã bị ta chém đứt, hơi thở trên người cũng suy yếu, không thể trốn thoát quá xa.
Trần Cửu Chân và mọi người thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Những người còn lại của Vũ Văn gia đều dễ giải quyết, ngay cả Vũ Văn Khang cũng đã bị xé thành tám mảnh, cục diện chiến đấu ở đây đã định, bọn họ cũng nhanh chóng giúp Hàn Tranh truy sát Vũ Văn Hi Chân.
Sau vài nhịp thở, Vũ Văn Hi Chân không trốn nữa mà đứng trước một vật tà dị.
Hàn Tranh cau mày khi nhìn thấy vật đó, thứ này thật khó miêu tả.
Vật đó tựa như một miếng thịt tròn đường kính lớn bằng nắp giếng khảm trên mặt đất, toàn thân màu đỏ tươi, phía trên còn có những nếp gấp không ngừng ngọ nguậy như vật sống.
Chính giữa miếng thịt tròn đó là một khoảng đen kịt, xung quanh thậm chí còn có những chiếc răng nhọn bằng ngón tay, lít nha lít nhít hiện ra như một cái miệng rộng dữ tợn.
Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nước, có thể mơ hồ thấy chất lỏng màu đục đang sục sôi bên trong.
Một lúc sau Hàn Tranh mới kịp phản ứng đây là vật gì.
Suối Không Già!
Đây chính là cái suối mà trước kia Hắc Sơn lão yêu đã phát hiện, cố ý phái yêu quân Độc Giao trấn thủ, nhưng lại bị Vũ Văn gia chiếm giữ!
Trước đây, Hàn Tranh tưởng Suối Không Già chắc chắn là một vũng nước suối, không ngờ nó lại là một vật tà dị thế này.
Hàn Tranh chỉ có thể nói Triệu Vinh Nghiệp và Vũ Văn Hi Chân là những kẻ không biết không sợ, cái gì cũng dám uống.
Thứ này tà dị như vậy, nhìn đã không giống như thứ dễ dàng tiếp cận, bọn chúng thực sự cho rằng uống nó sẽ trường sinh bất lão sao?
Nhưng bất kể trước mắt thứ này là gì, hôm nay Vũ Văn Hi Chân cũng không thoát được!
Phong lôi lực bao quanh người Hàn Tranh, ngay lúc Hàn Tranh sắp động thủ thì Vũ Văn Hi Chân lại nhảy thẳng vào Suối Không Già kia.
Việc tế Suối Không Già bằng một võ giả có khí huyết dồi dào bình thường thì có thể lấy được nước Suối Không Già.
Lúc này, Vũ Văn Hi Chân tự mình nhảy vào trong Suối Không Già, toàn thân trong nháy mắt bị miếng thịt tròn kia nuốt chửng, chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài, hướng về phía Hàn Tranh lộ ra nụ cười quái dị đáng sợ.
"Hàn Tranh, ta ở dưới chờ ngươi! Ngươi sẽ thấy cái gì mới thực sự kinh khủng!"
Một lúc sau, đầu của Vũ Văn Hi Chân cũng bị Suối Không Già nuốt chửng, luồng lực lượng yêu dị màu đen lớn mạnh điên cuồng tràn ra.
Ngay khoảnh khắc Vũ Văn Hi Chân nhảy vào Suối Không Già, Hàn Tranh đã cảm thấy không ổn.
Phong Lôi Cửu Chuyển được thi triển đến cực hạn, Hàn Tranh đột ngột dừng bước, thân thể bị quán tính cường đại vặn vẹo phát ra những tiếng nổ.
Đúng lúc Hàn Tranh muốn rút lui thì luồng hắc khí yêu dị kia lại với tốc độ mắt thường khó theo kịp, trong nháy mắt bao phủ Hàn Tranh.
Thậm chí không cho Hàn Tranh cơ hội phản kháng, ngay lập tức nuốt hắn vào Suối Không Già!
Một lúc sau, cái miệng rộng tròn Suối Không Già bỗng đóng lại, khép kín, chỉ để lại một vòng răng nhọn nhỏ ở giữa lộ ra bên ngoài.
Ôn Cảnh Vân và mọi người phía sau đều ngẩn người, không biết làm gì mà nhìn nhau.
Từ khi Vũ Văn Hi Chân nhảy vào Suối Không Già cho đến khi Hàn Tranh bị kéo vào trong đó, gần như chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, Kế Thiên Hồng mới cẩn thận hỏi: "Các vị, bây giờ chúng ta làm gì?"
Mọi người đều có chút bối rối.
Hàn Tranh luôn tạo ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, tính toán không bỏ sót.
Dù là đối mặt yêu ma, thổ phỉ hay các thế lực giang hồ, hoặc là tuấn kiệt đại phái như Nhạc Cảnh Đồng, Hàn Tranh chưa bao giờ thất bại.
Điều này đã cho bọn họ một loại ảo giác, Hàn Tranh gần như là người bách chiến bách thắng.
Nhưng bây giờ, Hàn Tranh lại bị nuốt vào Suối Không Già này, khiến họ không biết phải làm gì.
Hơn nữa, Suối Không Già này tà dị như vậy, Hàn đại nhân đã bị cuốn vào trong, hiện giờ xông lên có khi nào gặp nguy hiểm không?
Trần Cửu Chân lúc này không do dự, cầm thương xông lên.
"Ta đi cứu Hàn đại nhân!"
Hàn Tranh đã cho Hắc Thủy Bang của hắn cơ hội quật khởi, cho Trần Cửu Chân tôn nghiêm.
Hơn nữa, bản thân Trần Cửu Chân là người cá tính, mang ân lớn như vậy, không báo lúc này thì báo lúc nào?
Ôn Cảnh Vân cũng vội vàng nói: "Ta cũng đi!"
Hàn Tranh đã tiêu diệt Nhạc gia giúp Ôn Cảnh Vân báo thù lớn, cuối cùng còn giết cả Nhạc Cảnh Đồng, chấm dứt mọi thù hận, Ôn Cảnh Vân trong lòng cũng vô cùng cảm kích Hàn Tranh.
Thấy hai người đã ra tay, những người còn lại cũng theo lên, ngay cả Kế Thiên Hồng cũng do dự một chút rồi ra tay.
Kế Thiên Hồng dù cũng sợ nguy hiểm, nhưng trước mắt hắn không dám chắc Hàn Tranh có thể ra ngoài được hay không.
Nếu sau này Hàn Tranh đi ra nhìn thấy chỉ có mình không động thủ thì thật xấu hổ.
Lần trước Kế Thiên Hồng đã vì đứng sai đội mà không được chút lợi ích nào ở Huyền Nguyên động.
Lần này hắn không muốn tái phạm sai lầm.
Mọi người điên cuồng tấn công Suối Không Già, cương khí và đao kiếm giáng xuống nhưng ngay cả da của Suối Không Già cũng không xé rách được, càng không thể cạy miệng nó ra.
"Mẹ! Đây là thứ quỷ quái gì? Sao lại cứng như vậy?"
Trần Cửu Chân cầm thương muốn đâm vào răng nhọn để cạy nó ra, kết quả hoàn toàn bất động.
Đến khi cầm đến huyền binh trường thương của mình, phía trên lại bị răng nhọn cắt thành từng vết, thấy vậy Trần Cửu Chân lạnh sống lưng.
Mọi người mất công nửa ngày, vậy mà không làm gì được Suối Không Già.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận