Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 194: Lâm trận phản chiến (length: 9756)

Nhạc Thanh cùng Nhạc Thiên Đức đồng thời lao thẳng đến chỗ Hàn Tranh, cả hai người bỗng bùng nổ luồng thần quang băng phách dữ dội, tựa như vô số lưỡi kiếm sắc nhọn bao phủ lấy Hàn Tranh.
Phía sau, Kế Thiên Hồng cũng dẫn theo Huyền Nguyên động đánh về phía Trần Cửu Chân, Vũ Văn Khang thấy vậy thì khẽ lắc đầu, có vẻ như mình không cần phải ra tay.
Lực lượng phe mình gần như áp đảo đối phương, Hàn Tranh kia dù có giỏi đánh đến đâu cũng không thể chống lại được hai cao thủ Huyền Cương cảnh của Nhạc gia hợp công.
Còn Trần Cửu Chân chỉ có một mình, sao có thể địch lại nhiều người phe mình như vậy?
Nhưng sau đó, Vũ Văn Khang cảm thấy có gì đó không đúng.
Thác Bạt Phong đứng im như đang xem kịch, không hề có động tĩnh gì, điều này thật kỳ lạ.
Gã này vốn dĩ luôn coi thường việc đánh những trận gió thuận, đối thủ càng mạnh gã càng hưng phấn, nhưng lần này đối thủ hoàn toàn không có gì đáng để khiêu chiến, gã lười ra tay cũng là bình thường.
Nhưng Ôn gia luôn biết cách đối nhân xử thế, vào lúc này chắc chắn phải dẫn đầu xông lên để tỏ lòng trung thành mới đúng, sao giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì?
Ngay lúc này, Ôn Ngạn Khanh đột nhiên lấy ra một vật, nhắm vào Nhạc Thiên Đức.
Đó là một ống kim loại màu đen, trên đó được khảm những hoa văn vàng phức tạp tuyệt đẹp.
Khi chân khí được vận vào, trên ống bỗng bùng nổ ra một luồng tử khí màu đen, lạnh lẽo và đậm đặc khác thường.
Vũ Văn Khang cảm thấy vật này có chút quen mắt, sau đó hắn chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Minh Sát Gai!
Ám khí chí cường của Thiên Cơ Môn, Minh Sát Gai ẩn chứa tử ý U Minh!
"Nhạc lão tiền bối! Cẩn thận!"
Lời vừa dứt, Minh Sát Gai trong tay Ôn Ngạn Khanh đã đột ngột bộc phát, tựa một luồng sáng đen, nhanh đến nỗi hầu như biến mất trong chớp mắt.
Tốc độ của Minh Sát Gai này quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.
Huống chi, cả Nhạc Thiên Đức và Nhạc Thanh đều chưa từng nghĩ rằng, sẽ có người đánh lén mình từ phía sau.
Hắc mang của Minh Sát Gai trực tiếp xuyên vào giữa lưng Nhạc Thiên Đức, ngay lập tức luồng tử ý U Minh cường đại khuếch tán ra trong kinh mạch Nhạc Thiên Đức.
Trên mặt ông ta trong nháy mắt xuất hiện vô số hắc tuyến, bỗng kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu đen đặc.
"Lão tổ!"
Nhạc Thanh vội vàng đỡ lấy Nhạc Thiên Đức, mặt mày dữ tợn sát khí quay đầu nhìn lại.
"Ôn Cảnh Vân! Ôn gia các ngươi chán sống rồi sao? Ta muốn diệt tận cả nhà các ngươi, chó gà không tha!"
Nhạc Thanh điên cuồng gào thét, hắn không thể ngờ rằng, Ôn gia luôn ngoan ngoãn nghe lời lại dám phản bội hắn, hơn nữa còn làm một cách tàn độc như vậy!
Sau đó Nhạc Thanh đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn về phía Ôn Ngạn Khanh.
Hắn chợt nhớ rằng, chân của Ôn Ngạn Khanh là do ai phế bỏ.
Những năm gần đây Ôn gia quá nhu mì, quá biết điều.
Ngay từ đầu khi con trai mình ra tay phế bỏ hai chân Ôn Ngạn Khanh, Nhạc Thanh đã đề phòng Ôn gia một thời gian.
Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn sàng, nếu Ôn gia có động tĩnh gì, hắn sẽ lập tức ra tay tàn độc hủy diệt Ôn gia.
Nhưng ai ngờ suốt một năm, Ôn gia không hề có bất kỳ dị động nào, thậm chí Ôn Cảnh Vân khi nói chuyện với mình vẫn không có gì khác thường, vẫn là vẻ cung kính nghe theo như trước.
Vậy nên Nhạc Thanh dần dần buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng Ôn gia chắc chắn không hề hay biết chuyện đó là do ai làm.
Mấy năm sau, Nhạc Thanh thậm chí đã gần quên chuyện này, cho đến hôm nay Ôn gia trở mặt, hắn mới đột ngột nhận ra.
Nhạc Thanh bất thình lình quay đầu sang Hàn Tranh, tức giận nói: "Là ngươi làm? Là ngươi xúi giục Ôn gia động thủ?"
Hàn Tranh tay cầm Thu Thủy Kinh Hồng vung đao, gạt hết đám thần quang băng phách, rồi quay sang Nhạc Thanh nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ngạc nhiên không? Vui không? Bất ngờ không?
Nhạc gia chủ này, ta nói thật, ngươi không phải người tốt, nhưng mà làm người xấu ngươi cũng không đủ tư cách đâu.
Đã lúc trước ngươi cùng con trai mình phế hai chân của Ôn Ngạn Khanh, cướp đoạt cơ duyên của người ta, thì dứt khoát làm cho xong chuyện, diệt luôn Ôn gia đi.
Dù sao thì chuyện này cũng có thể nói là một mối thù không đội trời chung rồi, ngươi cho rằng Ôn gia sẽ nhẫn nhịn nỗi hận này sao?
Kết quả ngươi lại bỏ mặc Ôn gia tồn tại, thậm chí còn không hề cảnh giác gì cả, đúng là quá vô dụng."
Nghe những lời châm chọc của Hàn Tranh, Nhạc Thanh không thể kìm được mà muốn thổ huyết.
Trước kia hắn quá mức ngạo mạn, còn cho rằng dù Ôn gia biết chuyện cũng không dám làm gì, cho nên mới không ra tay trước với Ôn gia.
Sau đó Ôn gia luôn tỏ ra nhu thuận, hắn lại càng không để vào mắt, không ngờ báo ứng lại đến vào hôm nay.
Ôn Ngạn Khanh thấy Minh Sát Gai của mình khiến Nhạc Thiên Đức trọng thương, lúc này hắn thậm chí kích động đến mức hai tay run rẩy.
Ẩn nhẫn bao nhiêu năm như vậy, Ôn Ngạn Khanh vì đại cục của Ôn gia mà đè nén hận ý trong lòng, thậm chí ngay cả cha mình cũng giấu kín.
Nhưng cho dù có hiểu chuyện, có nhẫn nhịn đến đâu, trong lòng hắn có thể nào không hận chứ?
Bây giờ một kích Minh Sát Gai này giáng xuống, hắn ít nhất cũng đã báo được một nửa mối thù lớn.
"Con trai, cha vô dụng, nhưng hôm nay dù có liều mạng cũng phải giúp con báo thù!"
Ôn Cảnh Vân vỗ vai Ôn Ngạn Khanh, bảo mấy đệ tử Ôn gia bảo vệ Ôn Ngạn Khanh.
Còn bản thân thì cùng với khách khanh trưởng lão của Ôn gia, cũng là huynh đệ kết nghĩa của mình, Cốc Thiên Chí, ngăn trước mặt Vũ Văn Khang đang định ra tay.
"Vũ Văn gia chủ, xin lỗi, hôm nay trận chiến này ngươi không thể nhúng tay vào."
Sắc mặt Vũ Văn Khang âm trầm, giọng nói lạnh lùng: "Ôn gia chủ, ta không ngờ ngươi lại bị thằng Hàn Tranh kia xúi giục mà đứng về phía hắn.
Trần Cửu Chân phản bội thì còn có thể hiểu được, dù sao Hắc Thủy Bang của hắn với chúng ta vốn không cùng một đường.
Nhưng Ôn gia các ngươi lại có mấy chục năm giao tình với chúng ta, ngươi lại cam tâm tình nguyện vì Diệt Ma ti làm việc? Rốt cuộc thì thằng Hàn Tranh kia đã hứa cho ngươi những lợi ích gì?"
Ôn Cảnh Vân lắc đầu nói: "Hàn đại nhân không hề hứa hẹn cho ta lợi ích gì, thậm chí còn không yêu cầu ta làm gì cả.
Hôm nay ra tay, thậm chí cả việc sử dụng Minh Sát Gai đều là Ôn gia chúng ta tự quyết định.
Ta không hề phản bội mọi người, ta chỉ là muốn diệt trừ Nhạc gia để báo thù cho con ta!"
Ôn Cảnh Vân quay đầu nhìn lướt qua đứa con trai vẫn ngồi trên xe lăn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vũ Văn gia chủ ngươi cũng đã nói rồi, đám tông môn thế gia chúng ta có mấy chục năm giao tình, tất cả đều sống sót từ thời khắc đen tối khi Hắc Sơn lão yêu quét sạch Sơn Nam đạo.
Nhưng khi Nhạc gia hại con trai ta, chúng có nghĩ đến những năm giao tình này không?
Nhạc Cảnh Đồng muốn tranh đoạt vị trí đệ tử Tẩy Kiếm Các với con ta thì có thể thôi, thậm chí chỉ cần Nhạc gia mở lời, ta cũng có thể ép con trai ta rút lui khỏi cuộc tranh đoạt mà nhường cho nó!
Nhưng tại sao nó lại hại con trai ta mất đi đôi chân, trở thành một phế nhân!"
Đôi mắt Ôn Cảnh Vân đỏ ngầu, như muốn cắn xé người.
Cốc Thiên Chí, huynh đệ kết nghĩa của ông ta, hừ lạnh nói: "Ôn huynh, ngươi nói nhiều với hắn làm gì? Vũ Văn gia với Nhạc gia đều là một giuộc cả thôi!
Chỉ là Nhạc gia ngốc nghếch, việc gì cũng xông lên trước.
Vũ Văn gia thì khôn khéo, thường ngày không tranh không đoạt, nhưng trên thực tế lại luôn thao túng cục diện phủ Yên Ba.
Ta thấy ngươi đi theo vị Hàn đại nhân của Diệt Ma ti cũng không có gì là không tốt cả, ít nhất người ta hào phóng, đánh hạ Lê Sơn Phái xong là đưa luôn cho Hắc Thủy Bang."
Sắc mặt Vũ Văn Khang cực kỳ âm trầm.
Cốc Thiên Chí thuận miệng nói một câu, lại đúng ngay phong cách làm việc của Vũ Văn gia ở phủ Yên Ba.
Vũ Văn gia nhìn thì như mạnh nhất, không tranh giành, không đắc tội ai, nhưng thực tế cả cục diện phủ Yên Ba đều do Vũ Văn gia khống chế.
Nhạc gia thì kiêu ngạo nhất, nhưng chẳng qua chỉ là một con dao trong tay Vũ Văn gia mà thôi.
Những việc Nhạc gia làm đều là những điều Vũ Văn gia muốn Nhạc gia làm, nếu Vũ Văn gia không muốn, thì Nhạc gia cũng chẳng làm được.
Ví dụ như việc ức hiếp Hắc Thủy Bang lúc trước, cũng là ý muốn của Vũ Văn gia.
Nếu không chỉ cần Vũ Văn Khang mở miệng nói đỡ cho Hắc Thủy Bang, Hắc Thủy Bang đã không phải sống những năm tháng thảm hại như vậy.
Còn lần trước, khi Hàn Tranh mở tiệc chiêu đãi đám đại phái, nói ra kế hoạch của mình, Vũ Văn Khang ngoài miệng thì nói ngon ngọt, rằng chỉ cần các môn phái khác chịu giao nộp linh điền khoáng sản thì ông ta sẽ giao lại cho họ.
Nhưng trên thực tế, Nhạc gia dẫn đầu chống cự, còn Vũ Văn Khang thì bên ngoài tỏ ra trung lập nhưng lại ủng hộ ngầm.
Vũ Văn Khang quay sang Thác Bạt Phong: "Thác Bạt tông chủ, ngươi đến giờ còn chưa xuất thủ, rốt cuộc là có ý gì?"
Thác Bạt Phong giơ tay: "Chính là ý này đó, ta cũng không phản bội ai, chỉ là thấy trận đánh này chẳng có gì thú vị, các ngươi cứ đấu với nhau đi, ta không giúp ai cả."
Nói xong, Thác Bạt Phong trực tiếp dẫn người Phá Cực Tông lui về phía sau chiến trường.
Thấy cảnh này, tim Vũ Văn Khang lập tức rơi xuống đáy vực.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận