Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 197: Khống chế thế cục (length: 10623)

Nhạc Thanh, Nhạc Thiên Đức vừa chết, toàn bộ cục diện chiến đấu trong nháy mắt thay đổi.
Kế Thiên Hồng tâm trạng chấn động, Trần Cửu Chân thì ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, càng trở nên hung hãn hơn, mấy chiêu liền đánh cho Kế Thiên Hồng phun máu tươi.
Vũ Văn Khang bên kia cũng nôn nóng trong lòng.
Vốn Ôn Cảnh Vân và Cốc Thiên Chí đã có chút không ngăn được hắn, nhưng vừa thấy Nhạc Thanh và Nhạc Thiên Đức bỏ mạng, bọn họ lập tức bộc phát ra một luồng sức mạnh mới.
Ôn Ngạn Khanh càng ngồi trên xe lăn cười lớn, nhưng cười rồi lại nức nở khóc.
Mối hận này trong lòng hắn đã ẩn giấu nhiều năm như vậy, giờ phút này cuối cùng cũng đã báo thù, dù hắn có nhẫn nhịn đến đâu lúc này cũng có chút mất bình tĩnh.
Hàn Tranh ăn vào một viên đan dược khôi phục chân nguyên, đợi đến chân nguyên hơi phục hồi, hắn liền nhìn về phía Kế Thiên Hồng.
Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tranh, Kế Thiên Hồng đột nhiên lùi về sau, lớn tiếng hô: "Ta xin hàng! Chỉ cầu Hàn đại nhân tha cho Huyền Nguyên động!
Từ nay về sau Huyền Nguyên động ta chỉ nghe lệnh Hàn đại nhân, chỉ cần Hàn đại nhân nói một, Huyền Nguyên động ta tuyệt đối không dám nói hai!"
Kẻ không có khí khái thì nhiều, nhưng kẻ không có khí khái như Kế Thiên Hồng thì lại không mấy ai.
Hiện tại hắn còn chưa thua, nhưng thấy tình hình không ổn, Kế Thiên Hồng vừa nãy còn gào thét hung hãn liền lập tức chọn đầu hàng, nhanh gọn và linh hoạt vô cùng.
Nếu Nhạc Thanh còn sống thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn lại bị tức đến hộc máu thêm lần nữa.
Trần Cửu Chân nhìn Hàn Tranh, ý muốn hỏi Hàn Tranh có nên giữ lại hay không?
Hàn Tranh khẽ gật đầu.
Huyền Nguyên động không chỉ có một mình Kế Thiên Hồng là võ giả Huyền Cương cảnh, hiện tại trong tông môn còn có một vị trưởng lão Huyền Cương cảnh trung kỳ trấn giữ.
Đương nhiên đây không phải là mối họa ngầm chính, mà là giữ Kế Thiên Hồng lại cũng có thể cho người khác thấy, Hàn Tranh hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc, chỉ cần ngươi hiểu chuyện phối hợp, tự nhiên sẽ giữ lại cho ngươi một mạng.
Trần Cửu Chân nhìn Kế Thiên Hồng, khinh thường hừ một tiếng.
Thứ gì chứ!
Kế Thiên Hồng lúc này hoàn toàn không để ý đến thái độ của Trần Cửu Chân, mà vội vàng cúi người hành lễ với Hàn Tranh: "Cảm tạ Hàn đại nhân khoan hồng!"
Nói xong, Kế Thiên Hồng lập tức bảo các đệ tử Huyền Nguyên động dừng tay, trái lại quay sang tàn sát đệ tử Nhạc gia.
Hàn Tranh lại đưa mắt nhìn Vũ Văn Khang, thản nhiên nói: "Vũ Văn gia chủ, ngươi còn muốn tiếp tục đánh nữa không?"
Vũ Văn Khang nghe vậy lập tức thu tay lại, thở dài nói: "Hàn đại nhân thần uy, mưu kế cao thâm tại hạ tự thấy xấu hổ.
Nhạc gia bỏ mạng, cái gọi là liên minh phủ Yên Ba đã hoàn toàn tan rã.
Ta đã nói rồi, nếu những nhà khác nguyện phối hợp Hàn đại nhân, Vũ Văn gia ta tự nhiên cũng sẽ phối hợp.
Bây giờ Vũ Văn gia ta cũng nguyện chỉ nghe lệnh Hàn đại nhân, mấy cái linh điền khoáng mạch đó, Diệt Ma ti cứ tùy ý mà lấy."
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Vũ Văn gia chủ, ta đã nói rồi, ta cũng không có ý cưỡng đoạt mấy cái linh điền khoáng mạch đó, chỉ muốn cùng mọi người hợp tác cùng có lợi.
Sao phủ Yên Ba các vị lại không chịu hợp tác với ta, vậy ta cũng chỉ còn cách hạ sách này, chọn mấy thế lực bằng lòng hợp tác cùng ta.
Giờ ta không cần Vũ Văn gia đưa hết tất cả linh điền khoáng mạch ra, vẫn như trước ta đã đề nghị, mọi người cùng chung khai thác là được."
Vũ Văn Khang có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tranh.
Lúc này hai cao thủ Huyền Cương cảnh của Nhạc gia đã chết, Kế Thiên Hồng của Huyền Nguyên động thì thừa nước đục thả câu, đã hoàn toàn chịu thua, Thác Bạt Phong thì giữ thái độ trung lập, Ôn gia và Hắc Thủy Bang thì đứng về phía Hàn Tranh.
Có thể nói lúc này Hàn Tranh đang chiếm ưu thế tuyệt đối, dù hắn thu hết linh điền và khoáng mạch thì cũng chẳng ai phản đối, bao gồm cả hắn.
Nhưng Hàn Tranh vẫn bằng lòng cho họ chút đường sống, Hàn Tranh này thật sự có lòng tốt vậy sao?
Nhưng ngay sau đó, Hàn Tranh bèn nói: "Nhạc gia làm việc ngang ngược càn rỡ, âm độc tàn nhẫn, trước đây đã hại công tử Ôn gia Ôn Ngạn Khanh phế bỏ tu vi, bây giờ lại xúi giục nhiều thế lực muốn tiêu diệt Hắc Thủy Bang, làm đảo loạn thế cục giang hồ phủ Yên Ba, lòng dạ sói lang, thật là ai cũng có thể tru diệt!
Nhạc Thiên Đức và Nhạc Thanh tuy đã đền tội, nhưng Nhạc gia vẫn còn đó, không biết Vũ Văn gia chủ có bằng lòng ra sức giúp tiêu diệt Nhạc gia không?"
Lúc này sắc mặt nho nhã của Vũ Văn Khang cũng trở nên méo mó, khóe miệng hung hăng co giật hai lần.
Hàn Tranh tên này thật độc ác!
Hắn vốn tưởng Hàn Tranh chỉ muốn Vũ Văn gia chịu thua, chỉ muốn chút linh điền khoáng mạch đó, không vấn đề gì, Vũ Văn gia sẽ cho.
Là một gia tộc lớn có truyền thừa mấy trăm năm, Vũ Văn gia đã từng trải qua loại cảnh tượng gì? Cúi đầu chịu thua thôi mà, Vũ Văn gia cũng không phải chưa từng làm.
Lúc trước Quy Nguyên Kiếm Các quật khởi, Vũ Văn gia cũng thành thật cúi đầu chịu thua, chủ động dâng linh điền khoáng mạch, không đối đầu với Quy Nguyên Kiếm Các.
Hiện giờ Hàn Tranh chiếm ưu thế, Vũ Văn Khang liền cũng muốn làm theo, không ngờ Hàn Tranh lại muốn hủy hoại thanh danh của Vũ Văn gia!
Mấy năm qua, Vũ Văn gia vẫn luôn tạo dựng một thanh danh bàng quan, dù không tham gia tranh đấu giang hồ, nhưng bất kỳ thế lực nào cũng không thể xem nhẹ Vũ Văn gia, làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải giữ gìn lợi ích của Vũ Văn gia.
Nhạc gia trước đây cũng đã làm như vậy, tuy Nhạc gia ẩn ẩn có tư thế minh chủ liên minh, nhưng trên thực tế Nhạc gia làm bất cứ chuyện gì cũng đều là do Vũ Văn gia cho phép thì Nhạc gia mới làm được.
Bây giờ Hàn Tranh lại muốn Vũ Văn gia ra tay tiêu diệt Nhạc gia, chính là muốn triệt để hủy đi thái độ bàng quan này của Vũ Văn gia, hủy hoại thanh danh của Vũ Văn gia!
Đến lúc đó toàn bộ giang hồ phủ Yên Ba sẽ nói, trước đây mọi người vẫn là đồng minh, giờ thì Vũ Văn gia các ngươi cũng không phải là giúp Hàn Tranh đi tiêu diệt Nhạc gia sao?
Đều một loại cả, Vũ Văn gia ngươi giả cái gì?
Người khác không biết, nhưng hiện tại Kế Thiên Hồng lại đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vũ Văn Khang, chờ đợi câu trả lời của Vũ Văn Khang.
Trên đầu Vũ Văn Khang có một chút mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn nhỏ giọng nói: "Hàn đại nhân, việc tiêu diệt Nhạc gia ta còn cần về bẩm báo lão tổ mới được, dù sao lần này ta dẫn ít người, không giúp được bao nhiêu."
Hàn Tranh nheo mắt, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng chỉ có nửa ngày.
Mọi người vừa trải qua một trận đại chiến, vừa hay nghỉ ngơi tại đây, nhưng hy vọng Vũ Văn gia chủ đi nhanh về nhanh."
Vũ Văn Khang vội chắp tay rời đi, thậm chí đến đám đệ tử Vũ Văn gia mà mình mang đến cũng bỏ mặc ở lại.
Kế Thiên Hồng nịnh nọt cười với Hàn Tranh, vội vàng nói: "Hàn đại nhân, ta đây đi bảo đệ tử Huyền Nguyên động chỉnh đốn trang bị, sẵn sàng động thủ tiêu diệt Nhạc gia đáng ghét đó!"
Ôn Cảnh Vân đẩy con trai mình đi tới, hướng về phía Hàn Tranh hành lễ thật sâu, đôi mắt đỏ hoe nói: "Cảm ơn Hàn đại nhân đã báo thù cho con trai ta!
Sau này Ôn gia ta nguyện vì Hàn đại nhân xông pha khói lửa, không từ nan!"
Hàn Tranh khoát tay nói: "Ôn gia chủ không cần khách sáo như vậy, ngươi có thể báo thù cũng là do ngươi quả quyết ra tay.
Nếu như ngươi một mực co đầu rụt cổ, ta cũng không giết được Nhạc Thanh và Nhạc Thiên Đức.
Thành quả này, đều là Ôn gia chủ dốc sức giành được."
Hàn Tranh thật sự không ngờ Ôn gia lại biểu hiện như vậy, thậm chí Ôn Cảnh Vân còn mang đến cho Hàn Tranh một niềm vui bất ngờ.
Vốn Hàn Tranh đi châm ngòi Ôn gia trước, kết quả xấu nhất hắn đã nghĩ đến, chính là gieo một cái gai trong lòng Ôn gia, ly gián quan hệ giữa Ôn gia và Nhạc gia, thật ra không nghĩ rằng Ôn gia sẽ công khai động thủ.
Ai ngờ Ôn Cảnh Vân này mặc dù ngày thường có chút nhẫn nhịn uất ức, nhưng một khi biết chân tướng thì lại thật sự có can đảm đánh cược một phen, trực tiếp đứng về phía Hàn Tranh đối đầu với Nhạc gia.
Còn cái Minh Sát Gai kia cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn, gần như trực tiếp phế bỏ Nhạc Thiên Đức.
Nếu không có cái Minh Sát Gai kia, Hàn Tranh có lẽ phải liều mạng mới có cơ hội chém giết hai người Nhạc Thanh.
Thác Bạt Phong vẻ mặt có chút phức tạp đi tới nói: "Hàn đại nhân, hôm nay ta không ra tay, không biết lời trước kia ngươi nói còn chắc chắn chứ?"
Lúc này Thác Bạt Phong có chút hối hận.
Hắn không phải hối hận khi không giúp Hàn Tranh, mà là hối hận khi không trực tiếp đứng về phía Hàn Tranh.
Vốn Thác Bạt Phong cho rằng Hàn Tranh cùng lắm chỉ có thể bức lui liên minh, ai ngờ Hàn Tranh lại trực tiếp đánh tan liên minh các thế lực võ lâm phủ Yên Ba, thậm chí còn muốn tiêu diệt Nhạc gia.
Vì vậy lúc này Trần Cửu Chân và Ôn gia đã quang minh chính đại đứng về phía Hàn Tranh, còn Phá Cực Tông của mình lại đứng ngoài cuộc, ngược lại có chút trong ngoài không phải người.
Cũng không biết bây giờ Hàn Tranh đang nắm giữ đại cục, có thanh toán Phá Cực Tông hay không.
"Thác Bạt tông chủ, ngươi coi trọng chữ tín, Hàn Tranh ta cũng là người nói lời giữ lời.
Ngươi cứ yên tâm, Phá Cực Tông ngươi đã đáp ứng thì ta sẽ không đổi ý, thậm chí việc động thủ với Nhạc gia tiếp theo Phá Cực Tông ngươi không tham gia cũng không sao.
Ta đã nói Phá Cực Tông có thể giữ trung lập, thì Phá Cực Tông sẽ có tư cách giữ trung lập."
Thác Bạt Phong nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Với thực lực của Hàn Tranh và thế lực mà hắn đang nắm giữ hiện nay, dù có cưỡng bức Phá Cực Tông cúi đầu thì Thác Bạt Phong cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Hắn chỉ là tính cách có chút cứng đầu, nhưng cũng không phải nhất định sẽ ngoan cố đến cùng, nên khi cần chịu thua Thác Bạt Phong cũng biết chịu thua.
Nhưng Hàn Tranh vậy mà lại rộng lượng tha thứ, cũng khiến Thác Bạt Phong có chút cảm động.
"Cảm ơn Hàn đại nhân đã thông cảm, ta cũng đã sớm không ưa Nhạc gia, tiêu diệt Nhạc gia cũng coi như là Phá Cực Tông ta góp một phần sức!"
Thác Bạt Phong vừa chắp tay, vừa kiên định nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận