Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 359: Hồ Yên Ba chỗ sâu (length: 9498)

"Ngọc hàm là cái thứ đồ gì?"
Bùi Tu Viễn ở một bên có chút xấu hổ hỏi.
Cũng không trách Thôi Trạch Viễn ngớ ngẩn, thứ này hắn cũng không nghe nói qua.
Bọn hắn đám người Diệt Ma ti xuất thân võ giả này trước khi bước vào võ đạo phần lớn đều là dân thường xuất thân, biết chữ đã là tốt lắm rồi, làm gì có cơ hội học được nhiều kiến thức lung tung như vậy?
Thực ra Hàn Tranh cũng muốn hỏi, bất quá Bùi Tu Viễn vừa đúng lúc hỏi trước.
Ôn Cảnh Vân trầm giọng nói: "Hàm, ngọc ngậm trong miệng khi đưa tang.
Thời thượng cổ thậm chí cả thời kỳ Thái Cổ, một số người có thân phận tôn quý khi hạ táng sẽ dùng bảo ngọc phủ kín chín khiếu, cái ngọc hàm này chính là vật đặt trong miệng người chết.
Sở dĩ làm thành hình dáng ve sầu, là bởi vì ấu trùng ve sầu phá đất chui lên, lột xác mà sinh.
Người chết ngậm ve thì có ý nói nhục thể giống như xác ve, mặc dù nhục thân đã chết, nhưng thần hồn bất diệt, vẫn sẽ từ dưới đất tái sinh.
Đương nhiên đối với phần lớn người mà nói, chết là hết, làm gì có chuyện tái sinh?
Bất quá cái ngọc hàm này lại có những sợi tơ máu bên trong, đồng thời còn dẫn tới nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, rõ ràng không phải đồ vật bình thường.
Thôi Trạch Viễn không biết thứ này là gì cũng không sao, nhưng đồ trong quan tài đào ra mà hắn dám cầm dùng ngay, không phải đồ ngốc thì là cái gì?"
Hàn Tranh cầm cái ngọc hàm kia, trầm tư một lát rồi nói: "Vậy nên đám yêu ma này đều là chạy tới vì cái ngọc hàm này? Nếu ta ném nó đi hẳn là sẽ không sao chứ?"
"Giờ xem ra là thế."
Mọi người đều cảm thấy chắc là như vậy.
Hàn Tranh nghĩ một chút, trực tiếp ném cái ngọc hàm trong tay về phía đám yêu ma.
Thứ này có lẽ có thể cung cấp chút lực lượng, nhưng loại lực lượng âm tà này không phải thứ Hàn Tranh mong muốn.
Chỉ có cái thằng Thôi Trạch Viễn kia đói bụng ăn quàng, cái gì cũng dám cầm.
Trước đó đám yêu ma kia bị Hàn Tranh cùng Tô Vô Minh tàn sát một nhóm lớn, nhưng vẫn còn một số đang bao vây bên ngoài phủ Yên Ba.
Lúc này, khi Hàn Tranh ném cái ngọc hàm trong tay ra, đám yêu ma lập tức xúm lại về phía nó, nhưng cách thứ kia mười mấy trượng lại không tiến tới nữa, chỉ đứng một bên quan sát từ xa.
"Đám yêu ma này là ý gì? Chẳng phải chúng muốn cái ngọc hàm này sao? Sao cầm được đồ rồi mà chúng không nhúc nhích vậy?"
Hàn Tranh nhíu mày, suy tư một hồi rồi nói: "Bọn chúng đến vì thứ này, nhưng chúng không dám đụng vào nó, hoặc có thể hiểu là chúng không có tư cách đụng vào nó.
Nên chúng chỉ dám tụ tập ở đây, không dám tiến lên.
Đám yêu ma này và lũ biến dị dưới nước không có linh trí, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh theo bản năng.
Lực lượng trên ngọc hàm khiến chúng sợ hãi, nên khiến chúng không dám tiến tới."
Vẻ mặt mọi người đều khẽ biến.
Nếu đúng là như vậy, vậy thì hơi nguy rồi.
Đồ cho chúng rồi mà chúng không dám cầm, vậy là thế nào chứ?
Chẳng lẽ lại để mặc đám yêu ma này bao vây phủ Yên Ba?
Hàn Tranh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta có vẻ như đã hiểu ý của chủ nhân ngọc hàm này.
Thôi Trạch Viễn cầm đồ của 'hắn', nên hắn muốn đòi lại đồ này.
Nhưng hắn muốn đích thân Thôi Trạch Viễn đưa trả.
Yêu ma tấn công chỉ là để uy hiếp Thôi Trạch Viễn trả lại đồ vật.
Thôi Trạch Viễn hẳn là cũng đoán ra, chỉ là hắn không muốn từ bỏ bảo bối mình đã cầm được, hai là không muốn lộ ra sự thật mình gây ra yêu loạn.
Thứ ba, đương nhiên là hắn sợ chết, không dám đến chỗ kia lần nữa.
Thôi Trạch Viễn bị ta giết chết rồi, hiện tại hắn không đưa lại được, vậy thì chỉ có ta đi một chuyến."
Bùi Tu Viễn ở một bên khuyên: "Nhưng mà đại nhân, chỗ kia nguy hiểm lắm, khu nước sâu của phủ Yên Ba có đủ loại quái dị."
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Chuyến này ta nhất định phải đi, yêu loạn ở phủ Yên Ba ta cũng phải giải quyết.
Ta giết Thôi Trạch Viễn không thể là giết vô ích, trở về tổng bộ Diệt Ma ti cũng cần phải có lời giải thích.
Nếu không giết Thôi Trạch Viễn mà yêu loạn vẫn không giải quyết, chẳng phải là Thôi Trạch Viễn chết phí sao?
Thôi Trạch Viễn bọn họ đều có thể trốn về từ chỗ kia, nói chi ta và Tô huynh.
Hơn nữa chỗ đó Thôi Trạch Viễn từng đến một lần, có kinh nghiệm rồi, ta đến lần nữa cũng có phần chắc hơn.
Với lại lần trước Thôi Trạch Viễn tới chỗ kia tuy thuộc khu nước sâu của phủ Yên Ba, nhưng cũng chỉ mới vào khu nước sâu, nguy hiểm không lớn như khu vực trung tâm."
Thấy Hàn Tranh đã quyết ý, Bùi Tu Viễn cũng không khuyên nữa.
Hắn cũng không nói những lời như mình cũng muốn cùng Hàn Tranh đi.
Với thực lực của hắn, mà cùng Hàn Tranh tiến vào hồ Yên Ba thì đây không phải giúp mà là vướng chân vướng tay.
"Hàn đại nhân cẩn trọng, chúc Hàn đại nhân thuận lợi trở về!"
Bùi Tu Viễn chắp tay, mặt nghiêm nghị nói.
Mọi người ở đây bất kể là người của Diệt Ma ti phủ Yên Ba, hay là đám giang hồ của Ôn Cảnh Vân, đều đồng loạt chắp tay với Hàn Tranh nói: "Chúc Hàn đại nhân thuận lợi trở về!"
Cảnh tượng này khiến Lịch Thành Huy cùng đám thủ hạ của Thôi Trạch Viễn đều vô cùng chấn động.
Đây là đãi ngộ mà Thôi Trạch Viễn từ khi đến phủ Yên Ba đến giờ chưa từng được hưởng.
Thôi Trạch Viễn sau khi đến phủ Yên Ba, thực tế chỉ làm một việc, đó là so đo với Hàn Tranh khắp nơi, đầy bụng mưu mô tính toán.
Trái lại Hàn Tranh, mọi việc đều đặt giải quyết vấn đề lên hàng đầu, dứt khoát quyết đoán, chưa từng rề rà.
Giờ Hàn Tranh còn muốn vào sâu hồ Yên Ba để giải quyết triệt để yêu loạn, sao họ không kính nể được chứ?
Lúc này ngoài số ít trung thành với Thôi Trạch Viễn ra, những huyền giáp vệ còn lại của Thôi Trạch Viễn đều xấu hổ cúi đầu.
Họ dù là người của Thôi Trạch Viễn, nhưng dù sao cũng là huyền giáp vệ xuất thân Diệt Ma ti, vẫn có lòng tự trọng.
So với Hàn Tranh, những chuyện Thôi Trạch Viễn làm thật sự không đáng mặt nào.
Hàn Tranh và Tô Vô Minh trực tiếp nhảy xuống tường thành, nhặt cái ngọc hàm trên đất rồi đi về phía hồ Yên Ba.
Khi Hàn Tranh di chuyển, đám yêu ma cũng đi về hướng hồ Yên Ba, không hề luyến tiếc gì.
Nhìn thấy đám yêu ma rời khỏi phủ Yên Ba, những người trên tường thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, họ cũng âm thầm cầu nguyện cho Hàn Tranh, mong Hàn đại nhân ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Đám yêu ma đi theo Hàn Tranh đến bờ hồ Yên Ba, lần này chúng không còn tụ tập xung quanh Hàn Tranh mà đi trước một bước vào trong hồ Yên Ba, rồi trong chớp mắt biến mất.
Hàn Tranh vuốt cằm, hắn không nghĩ đám yêu ma sẽ lui đi như vậy.
Nếu không đưa cái ngọc hàm này về, có lẽ đám yêu ma này sẽ lại lên bờ.
Lúc này vì yêu loạn, ven hồ Yên Ba không còn thấy bóng người nào nữa.
Hàn Tranh tìm một chiếc thuyền đánh cá bị bỏ hoang rồi cùng Tô Vô Minh lên thuyền, dùng chân khí điều khiển, nhanh chóng đi về hướng mà trước đây Thôi Trạch Viễn từng đi.
"Tô huynh, ngươi nghĩ ở dưới hồ Yên Ba này, thứ điều khiển đám yêu ma này là gì?"
Tô Vô Minh lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, từ khi gia nhập Diệt Ma ti đến giờ, ta toàn đối mặt với yêu ma hung tàn hữu hình.
Nói thật, ta thà đối mặt với yêu quân còn hơn loại tồn tại không đầu không cuối này.
Bất quá Ôn gia chủ đã nói ngọc hàm này là thứ người chết ngậm trong miệng, chẳng lẽ lại có người có thể chết đi sống lại?"
Hàn Tranh nói: "Ta cũng không rõ, nhưng nếu có người có thể khởi tử hoàn sinh, thì lúc còn sống thực lực của người đó không thể dùng từ khủng khiếp để hình dung được."
Nói xong, Hàn Tranh lại hỏi Yến Huyền Không trong nguyên thần: "Lão Yến, ngươi nghĩ sao? Đừng giả bộ ngủ, ta biết ngươi luôn rình coi bên ngoài."
"Gì mà nhìn trộm, ta đó là quang minh chính đại thấy, được chưa?"
Yến Huyền Không cằn nhằn một câu rồi nghiêm túc nói: "Tiểu tử Hàn Tranh, lần này đi vào sâu trong hồ Yên Ba, ngươi chỉ cần nhớ một điều là đủ rồi, ngươi đi trả đồ chứ không phải đi đánh nhau.
Thôi Trạch Viễn kia cầm đồ không nên cầm, Diệt Ma ti mình đuối lý trước, cho nên ngàn vạn lần đừng dùng vũ lực.
Trả đồ xong thì nhanh chân rời đi, coi như chuyện này chấm dứt.
Đừng như tên ngu Thôi Trạch Viễn kia, cầm đồ không nên cầm, làm việc không nên làm."
Nghe Yến Huyền Không nói, Hàn Tranh có chút ngạc nhiên.
Phải biết Yến Huyền Không là người trời không sợ đất không sợ, vậy mà giờ lại cẩn trọng như vậy?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận