Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 227: Cướp đoạt (length: 9982)

Yến Huyền Không tùy ý vung ra một môn công pháp bậc Đan Hải, có thể nói là vô cùng hào phóng.
Nhưng đối với người ở cảnh giới của hắn mà nói, công pháp bậc Đan Hải thực sự không phải là thứ gì quá trân quý.
Chờ Hàn Tranh tiêu hóa Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp một lát, hắn hít sâu một hơi hỏi: "Môn công pháp này có quan hệ thế nào với Huyết Ma Độn Ảnh Đại Pháp?"
Trước đó khi truy bắt Huyết Lang đạo, Cừu Kinh Kiêu đã dùng Huyết Ma Độn Ảnh Đại Pháp, tốc độ nhanh đến kinh người, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.
"Tuy đều là công pháp của Huyết Ma Giáo, nhưng không liên quan quá nhiều, thuộc hai hệ thống khác nhau.
Ngươi cứ yên tâm tu luyện cho tốt, Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp này không cực đoan như Huyết Ma Độn Ảnh Đại Pháp, cùng lắm chỉ tiêu hao một chút khí huyết, nhưng đều trong giới hạn chịu đựng của ngươi.
Tiểu tử ngươi nhìn thân thể cường tráng, cũng không thiếu chút khí huyết đó."
Hàn Tranh cẩn thận nghiên cứu Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp, phát hiện thứ này quả thực khác với Huyết Ma Độn Ảnh Đại Pháp.
Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp chủ yếu là thiêu đốt khí huyết lực bao bọc quanh thân, khiến thân hình như thoáng qua, rất nhanh chóng, thích hợp tấn công chém giết hoặc thoát ly chiến trường ở cự ly ngắn.
Về tốc độ ở khoảng cách dài thì không bằng Huyết Ma Độn Ảnh Đại Pháp, thậm chí nếu cần chạy thật nhanh một quãng đường dài thì không bằng Phong Lôi Cửu Chuyển.
Dù sao Phong Lôi Cửu Chuyển chỉ tiêu hao chân nguyên, còn Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp lại tiêu hao khí huyết.
Tuy tiêu hao không nhiều khi ở cự ly ngắn, nhưng chạy thật nhanh một quãng đường dài thì lượng khí huyết tiêu hao sẽ rất lớn, không có lợi cho lắm.
Hàn Tranh mất nửa ngày ghi nhớ Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp rồi chuẩn bị hành động.
Hắn không dùng lò luyện Thao Thiết để tăng độ thuần thục của Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp này.
Môn công pháp này chỉ để dùng lúc mấu chốt thoát thân, chỉ cần nhập môn là được.
"Tiểu tử nhớ kỹ, tuyệt đối đừng tham lam, đồ vật trong Thiên Phật thôn này có sức hấp dẫn cực lớn với người ngoài, ví dụ như suối không già.
Nhưng sau sức hấp dẫn đó lại là cái giá lớn mà ngươi khó tưởng tượng nổi, hãy tự điều khiển tâm cảnh, chớ lún sâu vào đó."
Yến Huyền Không nghiêm nghị nhắc nhở.
Hơn sáu mươi năm, hắn chỉ chờ được một mình Hàn Tranh, có hy vọng nhờ Hàn Tranh rời khỏi nơi quỷ quái này, nên hắn không muốn Hàn Tranh gặp bất trắc.
Hàn Tranh gật nhẹ đầu: "Yến đại nhân yên tâm, ta từng trải qua rồi, sẽ không bị thứ này ảnh hưởng."
Nhìn bộ dạng Vũ Văn Hi Chân, Hàn Tranh dù có ngốc cũng biết, dễ dàng có được sức mạnh thì phải trả giá đắt.
Yến Huyền Không nói cho Hàn Tranh hướng nhà cô bé kia rồi, Hàn Tranh đi thẳng ra khỏi miếu táo quân.
Nhìn theo bóng lưng Hàn Tranh, vẻ mặt Yến Huyền Không bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Vừa ra khỏi miếu táo quân, Hàn Tranh lại cảm thấy luồng khí tức âm tà ập đến.
Toàn bộ Thiên Phật thôn, chỉ có miếu táo quân này là nơi an toàn.
Hàn Tranh dán sát tường đường nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, thậm chí không dám dùng chút sức mạnh cương khí nào.
Theo lời Yến Huyền Không, đa số người ở Thiên Phật thôn vẫn khá an toàn, giống như nhà người đã lấy được suối không già trước đó.
Chỉ cần không vào sân nhà họ trêu chọc, thì sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng cũng có một bộ phận người như gã đồ tể kia, đi loanh quanh trong thôn, tính công kích rất mạnh.
Gặp phải loại này thì chỉ có thể tự nhận xui, quay về miếu táo quân đợi họ đi rồi tính.
Vận may của Hàn Tranh cũng không tệ, không gặp phải loại quái vật như đồ tể kia.
Nhà bé gái nằm ở trung tâm Thiên Phật thôn, là một cái sân rất nhỏ, cửa nát không chịu nổi, bên trong vọng ra tiếng "sột soạt sột soạt", còn có một mùi hương dị lạ truyền ra.
Hàn Tranh ngửi mùi hương đó thì lại muốn ăn, bụng thậm chí kêu lên ùng ục.
Khẽ nhíu mày, Hàn Tranh kìm nén cái cảm giác thèm ăn không hiểu này, từ trên tường thấp nhìn vào trong sân.
Chỉ thấy toàn bộ sân nhỏ đã bị một viên thịt lớn chiếm hết, vật kia to gần ba trượng, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy đầu nó ở đâu.
Hai chân viên thịt đã lún vào trong thịt, chỉ có hai cánh tay thì vô cùng to lớn, lúc này đang cầm từng nắm thức ăn nhét vào miệng, sột soạt sột soạt ăn liên tục.
Nhìn kỹ đám thức ăn kia, Hàn Tranh lập tức cảm thấy buồn nôn.
Trong sân còn có một pho tượng Phật, thân thể gầy như que củi, bụng phình như bóng da, trong tay bưng một cái chậu lớn bằng xương, lúc này chậu liên tục bốc lên các thứ dị hương.
Sở dĩ không dùng từ "đồ ăn" vì Hàn Tranh căn bản không cảm thấy những thứ kia là đồ ăn!
Từ trong chậu xương hiện ra nào là dòi bọ, thịt nhão, đầu quái vật kỳ dị, thậm chí cả chân tay cụt..., nhìn mà kinh tởm, nhưng lại hết lần này đến lần khác tỏa ra mùi hương khiến người không thể cưỡng lại, ngay cả Hàn Tranh cũng chỉ có thể miễn cưỡng kìm chế.
Lúc này đám đồ vật đó đang được viên thịt bốc từng nắm nhét vào miệng nhai nuốt, cảnh tượng rất gây sốc.
Hàn Tranh nén buồn nôn, tìm kiếm mảnh vỡ tượng táo quân khắp sân, rồi phát hiện mảnh vỡ bị chia thành hơn mười mảnh, đều nằm dưới chân tượng Phật quỷ dị kia, khiến Hàn Tranh lập tức nhíu mày.
Tượng Phật kia bưng chậu không ngừng hiện ra đồ ăn, viên thịt đưa tay là có thể lấy tới.
Tương tự, nếu mình đến cướp mảnh vỡ tượng táo quân, đối phương cũng đưa tay là có thể chộp lấy mình.
Tuy giờ nhìn viên thịt đó không có vẻ gì là có tính tấn công, nhưng Hàn Tranh không dám đánh cược.
Quan sát một lát, Hàn Tranh vẫn quyết định hành động.
Cơ hội thoát ra chỉ có một lần này, không mạo hiểm thì cũng không có cách nào khác.
Hàn Tranh nhắm vào lúc viên thịt bốc thức ăn đưa vào miệng, quanh thân bốc lên ánh sáng màu máu, cả người trong nháy mắt hóa thành huyết ảnh xuất hiện bên tượng Phật quỷ dị.
Một tay túm lấy, cương khí trực tiếp gom tất cả mảnh vỡ vào túi càn khôn, Hàn Tranh quay người định rời đi ngay.
Nhưng lúc này, tượng Phật quỷ dị bên cạnh lại phát ra một lực hút cực mạnh.
Tuy Hàn Tranh đã dùng Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp, nhưng vẫn bị lực hút kéo mạnh trở lại!
Sắc mặt Hàn Tranh đột ngột thay đổi.
Hắn chưa từng thấy tượng Phật này tấn công người, Yến Huyền Không cũng chưa từng nhắc đến việc này.
Ngay lúc đó, viên thịt đã nhận ra động tác của Hàn Tranh, phát ra tiếng thét chói tai, cánh tay to như cây thịt bỗng nhiên đánh về phía Hàn Tranh, trong nháy mắt gió mạnh gào thét, áp lực khủng khiếp ập đến!
Trước đó viên thịt này di chuyển chậm chạp, nhưng giờ lại nhanh nhẹn lạ thường.
Khí huyết lực quanh thân Hàn Tranh bỗng nhiên bùng nổ, Long Tượng Trấn Ngục Kình vận đến cực hạn.
Đồng thời Phật quang ma khí quanh thân Hàn Tranh bỗng nhiên hòa lẫn, sức mạnh tụ lại bùng nổ, bước chân đạp mạnh, mặt đất thậm chí nứt toác ra một đường.
Bộc phát ra sức mạnh cường đại như vậy, Hàn Tranh mới miễn cưỡng né được cú đấm như cột thịt kia.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của viên thịt đã chộp tới Hàn Tranh.
Thu Thủy Kinh Hồng đao trong tay Hàn Tranh ra khỏi vỏ, huyết sát vô biên ngưng tụ, A Tị Đạo Tu La Trảm trực tiếp chém xuống.
Nhưng nhát đao đủ để chém mở cánh cửa địa ngục đó chỉ lưu lại một vết thương rất nhỏ trên bàn tay khổng lồ kia, căn bản không ảnh hưởng đến hành động của đối phương.
Thấy bàn tay khổng lồ sắp chụp tới, Hàn Tranh một tay nắm hờ vào hư không, dùng dời núi, bàn tay cương khí khổng lồ trực tiếp đỡ lấy bàn tay khổng lồ của viên thịt.
Nhưng theo lực của đối phương, bàn tay cương khí khổng lồ vậy mà bị đối phương bóp nát một nửa!
Hàn Tranh nhân cơ hội này lùi nhanh về sau, cương khí quanh thân hội tụ bùng nổ, khí huyết thiêu đốt sục sôi, sức mạnh ngưng tụ đến cực hạn, một quyền nện thẳng vào tượng Phật quái dị!
Viên Ma Cửu Biến, Nứt Đất!
Một kích Nứt Đất của Hàn Tranh này gần như rút cạn tám phần chân nguyên, có thể nói là uy lực mạnh nhất mà hắn từng sử dụng từ khi nắm được Nứt Đất.
Viên thịt này căn bản không thể giết chết, ở lại đây giao chiến với nó, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị mài chết.
Thay vì đối đầu toàn lực với viên thịt này, chi bằng thử xem có đánh nát được tượng Phật quái dị này không, để thoát khỏi trói buộc mà trốn đi.
Hàn Tranh đang đánh cược, mấu chốt của Thiên Phật thôn này không phải mấy thôn dân bị dị hóa kia, mà chính là mấy pho tượng Phật quỷ dị này!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận