Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 353: Mơ tưởng xa vời Thôi Trạch Viễn (length: 9951)

Sau khi từ biệt Vạn Trọng Sơn, Hàn Tranh và Tô Vô Minh không hề chậm trễ, lập tức rời thành.
Ra khỏi Diệt Ma ti, Hàn Tranh còn gặp Liên Sinh ở cửa thành.
"Đại sư Liên Sinh vẫn chưa rời đi sao?"
Liên Sinh cười ha hả nói: "Hôm nay liền muốn về Đại Bi Tự, đại hội đúc binh ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, tiểu tăng phải trở về chùa bẩm báo với sư phụ một tiếng.
Hàn thí chủ cũng định trở về Diệt Ma ti sao?"
Hàn Tranh lắc đầu: "Ta không giống, thân phận lao lực, vẫn phải đi chấp hành nhiệm vụ của Diệt Ma ti.
Lần này phiền đại sư Liên Sinh giúp ta xem một chút, trên người ta còn bị sát kiếp bao phủ hay không?"
Liên Sinh cười khổ nói: "Tiểu tăng cảm giác trên thân người khác thì cực kỳ chính xác, nhưng ở trên người Hàn thí chủ ngươi lại không được chính xác như vậy.
Sát kiếp trên người ngươi luôn luôn biến hóa, lúc này biến hóa lại càng kịch liệt, có lúc nhẹ lúc nặng.
Nhưng phần lớn thời gian ngươi gần như đều bị sát kiếp bao phủ.
Cho nên Hàn thí chủ bất kể muốn đi chấp hành nhiệm vụ gì cũng phải ghi nhớ cẩn thận vẫn hơn."
"Cảm ơn đại sư Liên Sinh nhắc nhở, có duyên gặp lại."
Hàn Tranh không nán lại lâu, nói chuyện đôi câu với Liên Sinh rồi dẫn Tô Vô Minh thúc ngựa rời thành.
Kỳ thực cảm giác của Liên Sinh vẫn rất chuẩn, Hàn Tranh giết nhiều người như vậy, cũng có nhiều người muốn giết hắn, sát kiếp trên người hắn đương nhiên nghiêm trọng.
Hơn nữa mỗi một lựa chọn hắn đưa ra đều sẽ dẫn đến sát kiếp trên người hắn xuất hiện biến hóa, quả thực không dễ dự đoán.
Liên Sinh nhìn bóng lưng Hàn Tranh rời đi, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Hắn có thể thấy, lần này Hàn Tranh đi chắc chắn sẽ đi giết người.
Nếu hắn không cần về Đại Bi Tự, chắc chắn phải cùng Hàn Tranh cùng nhau giết người, không, là cứu người mới đúng.
Đợi đến khi bóng lưng Hàn Tranh và Tô Vô Minh khuất hẳn, Liên Sinh cũng chắp hai tay trước ngực, hướng về phía Đại Bi Tự mà bước đi.
...
Năm ngày sau, bên ngoài phủ Yên Ba.
Phủ Yên Ba vốn còn phồn hoa ngày xưa giờ đã trở nên hoang tàn khắp nơi.
Cửa thành phủ Yên Ba bị phong tỏa hoàn toàn, cự nỏ và pháo xa từng dùng để thủ thành trong lúc Hắc Sơn lão yêu nổi loạn ngày xưa đều đã được đưa lên đầu tường.
Nhưng thứ chúng đối mặt không phải quân địch bình thường mà là yêu ma lít nha lít nhít!
Phần lớn đám yêu ma này đều là tinh quái trong nước, có ngư yêu, quy yêu, còn có cóc đà long các loại vô số kể.
Có vài con thậm chí còn không phải yêu ma, căn bản không hề mang yêu lực, nhưng không biết vì sao lại sinh trưởng to lớn đáng sợ.
Ví dụ như lúc này dưới tường thành có một con quái ngư dài hơn một trượng, sức mạnh vô cùng, dưới thân lại mọc ra bốn cái chân có vảy, dị thường quái dị dữ tợn.
Đám quái ngư này không có cách nào leo lên tường thành, liền không ngừng va vào cửa thành, cho đến khi chúng đụng đầu chảy máu, thậm chí cuối cùng đâm chết ngay dưới cửa thành.
Cũng bởi vì như vậy, phủ Yên Ba mới phải phong bế hoàn toàn cửa thành.
Lúc này dân chúng trong phủ Yên Ba đều đã được di tản vào trong nội thành.
Trên tường thành có hơn ngàn binh lính thủ thành đang thao tác khí giới phòng thủ, hoặc dùng cung tiễn sát thương đám yêu ma cấp thấp kia.
Nhưng những người thực sự bỏ sức ra lại là người của Diệt Ma ti, cùng với Ôn Cảnh Vân và những người có thế lực giang hồ của phủ Yên Ba.
Sau khoảng hai tiếng chém giết, yêu ma cuối cùng cũng rút lui.
Nhưng mọi người không hề dám lơi lỏng.
Đám yêu ma này rất có quy luật, chỉ cần họ sát thương quá nửa đám yêu ma này, chúng sẽ tạm thời rút lui.
Nhưng trong hồ Yên Ba lại có yêu ma không ngừng trồi lên, đợi đến khi số lượng chúng lại tích tụ đến một mức nhất định, chúng sẽ bắt đầu tấn công, vòng đi vòng lại.
Mấy ngày qua, họ đã có chút không trụ nổi.
"Mẹ kiếp chuyện gì vậy!"
Tông chủ Phá Cực Tông Thác Bạt Phong mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Ôn Cảnh Vân, nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên một tiếng.
Ôn Cảnh Vân thở dài nói: "Cũng do chúng ta xui xẻo, lại gặp phải tên xúi quẩy này, ai, giá mà Hàn đại nhân khi đó đừng rời khỏi phủ Yên Ba thì tốt."
"Biết sớm rằng nhận chức Diệt Ma giáo úy của Hàn đại nhân là khốn nạn như thế này, ta đã giết chết hắn trước rồi!"
Vừa mắng chửi, Thác Bạt Phong vừa hung hăng nhìn Thôi Trạch Viễn lúc này cũng đang ngồi nghỉ ngơi trên tường thành, còn có hai tên huyền giáp vệ hầu hạ bên cạnh.
Thời gian đầu khi Thôi Trạch Viễn mới tiếp nhận phủ Yên Ba, biểu hiện còn có thể coi là được.
Dù sao khi đó mọi việc ở phủ Yên Ba đều do Hàn Tranh sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Thôi Trạch Viễn đi theo khuôn mẫu cũ là cơ bản sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Các thế lực giang hồ như Thác Bạt Phong dù không phục Thôi Trạch Viễn, nhưng trong tình huống không có xung đột lợi ích, họ cũng không đối địch với Thôi Trạch Viễn.
Nhưng càng về sau, Thôi Trạch Viễn trong lòng càng thêm khó chịu.
Hắn muốn phổ biến chính sách gì ở phủ Yên Ba, người bên dưới luôn nói rằng việc này do Hàn đại nhân định ra trước đây.
Hắn muốn đi nói chuyện với Phá Cực Tông và các môn phái giang hồ khác, người ta căn bản không thèm liếc mắt, điều này cũng khiến Thôi Trạch Viễn âm thầm phẫn hận không thôi.
Đặc biệt là sau khi các doanh trại chữ Khôi do Hàn Tranh quản lý lập đại công ở phủ Đài Sơn, áp lực của Thôi Trạch Viễn càng lớn hơn.
Hàn Tranh khi quản lý phủ Yên Ba, đã tạo ra những thành tích rõ như ban ngày.
Còn hiện tại hắn quản lý phủ Yên Ba lại có biểu hiện hết sức bình thường, chỉ có thể nói là không có công cũng không có tội.
Mà Hàn Tranh sau khi quản lý doanh trại chữ Khôi lại lập được nhiều công lao, điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho Hàn Tranh có năng lực, đại biểu cho Thôi Trạch Viễn hắn chỉ là một kẻ tầm thường!
Cho nên từ đó về sau, Thôi Trạch Viễn thay đổi vẻ ổn thỏa trước đây, làm việc bắt đầu trở nên nóng vội hơn.
Hắn không thể chịu đựng được việc mình bị Hàn Tranh hạ thấp nhiều như vậy.
Đối nội, Thôi Trạch Viễn muốn thay đổi phương án phân phối khoáng mạch và linh điền trước đây của Hàn Tranh với các môn phái, để Diệt Ma ti kiếm được nhiều lợi ích hơn.
Đối ngoại, chẳng phải Hàn Tranh đã dọn dẹp sạch đám yêu ma bên ngoài hồ Yên Ba sao? Vậy hắn sẽ dọn dẹp sạch đám yêu ma ở trung tâm hồ Yên Ba, khai thông đường biển.
Nhưng Thôi Trạch Viễn là người điển hình chí lớn tài mọn, viển vông hão huyền.
Hắn mang người đi tiêu diệt yêu ma ở trung tâm hồ Yên Ba, kết quả lại thất bại thảm hại trở về, còn tổn thất cả binh lẫn tướng, mất mười mấy huyền giáp vệ.
Cũng may những người chết đều là tâm phúc của hắn.
Hàn Tranh ban đầu là một mình đơn độc nhậm chức, còn Thôi Trạch Viễn có Vũ Vân Phi làm chỗ dựa, nên có thể mang theo hơn ba mươi huyền giáp vệ tinh nhuệ từ tổng bộ đến nhậm chức, hắn có cả người tâm phúc tổ chức.
Sau đó Thôi Trạch Viễn lại đi báo tin với Ôn Cảnh Vân và mọi người về phương án phân phối lại khoáng mạch linh điền, đương nhiên Ôn Cảnh Vân và những người khác không chịu.
Hàn đại nhân lúc trước có lợi thế lớn như vậy cũng không hề quá đáng với bọn ta, ngươi Thôi Trạch Viễn muốn sửa đổi phương án phân phối của Hàn đại nhân, ngươi là cái thá gì?
Nên Ôn Cảnh Vân và mọi người thương lượng một chút, mỗi người mang tinh nhuệ trong tông môn đến phủ Yên Ba, chuẩn bị cho Thôi Trạch Viễn một bài học.
Thế là mới trở mặt, nhưng không đợi họ ra tay thì yêu ma bên ngoài bắt đầu công thành, đồng thời bao vây kín cả phủ Yên Ba.
Thác Bạt Phong bọn họ không muốn đi theo Thôi Trạch Viễn mà chết.
Hắn là giáo úy Diệt Ma ti của phủ Yên Ba, không thể bỏ thành mà chạy.
Nhưng Thác Bạt Phong và mọi người thì khác.
Họ đã từng thử liên thủ phá vây nhưng đều thất bại.
Yêu ma bên ngoài quá nhiều, lớp lớp bao vây, nhóm người mình gần như kiệt sức mà vẫn không thể phá vòng vây ra ngoài.
Cực chẳng đã họ chỉ có thể tiếp tục ở lại phủ Yên Ba, cùng Diệt Ma ti thủ thành, sau đó chờ Diệt Ma ti chi viện.
Với quy mô yêu ma công thành lớn như vậy, chắc chắn phía Diệt Ma ti sẽ có người đến trợ giúp.
Nhưng điều này không ngăn được Thác Bạt Phong và mọi người oán hận Thôi Trạch Viễn trong lòng.
Tất cả đều do tên vương bát đản này gây chuyện, nếu không phải do hắn, làm sao họ lại bị kẹt trong tình cảnh này?
Hơn nữa dù không có yêu ma công thành, việc Thôi Trạch Viễn ép buộc muốn thay đổi phương án phân phối khoáng sản linh điền kia, cũng đã khiến Thác Bạt Phong và mọi người bất mãn, đôi bên thậm chí còn có thể đánh một trận sống mái với nhau.
Lúc này Thác Bạt Phong híp mắt nhìn Thôi Trạch Viễn, giọng lạnh lùng nói: "Đều do tên vương bát đản này gây ra sự cố, thậm chí ngay cả việc yêu ma công thành ta nhìn đều có liên quan đến hắn!
Phủ Yên Ba nhiều năm như vậy, có khi nào có nhiều yêu ma lên bờ như vậy? Hơn nữa còn có vài con yêu ma quỷ dị đến vậy.
Hết lần này tới lần khác hắn đi một chuyến trung tâm hồ Yên Ba rồi liền có nhiều yêu ma như vậy, chuyện này có thể là trùng hợp sao?
Hơn nữa mấy ngày nay hắn còn mù quáng chỉ huy ở đây, chúng ta và Diệt Ma ti căn bản không có cách nào phối hợp đối địch.
Ôn gia chủ, ngươi nói hiện tại nếu ta ra tay giết chết hắn, có phải mọi người có thể phá vây đi ra ngoài hay không?"
Ôn Cảnh Vân lập tức giật mình, lời này không thể nói lung tung được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận