Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 383: Hàn Băng Tiểu Tiễn, Bạch gia lão tổ (length: 9911)

Trên đường lớn, một người đàn ông trông khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, hơi có vẻ u ám, với mái tóc dài màu trắng bạc đang tay cầm một cây cung lớn hình phượng hoàng băng điêu khắc tinh xảo, đối diện nhìn Hàn Tranh.
“Gia chủ tam phòng Bạch gia, ‘Hàn Băng Tiểu Tiễn’ Bạch Tùng Nguyên!” Ánh mắt Hàn Tranh lập tức dừng lại.
Tên này đến cũng nhanh thật, chắc là Bạch Nguyên Châu ngay từ đầu đã thông báo cho hắn.
Ai ngờ rằng, Hàn Tranh còn chưa kịp giết hắn, ngược lại đồng minh của mình lại một mũi tên bắn chết hắn.
“Bạch gia tam gia ra tay thật tàn nhẫn, dù sao cũng là người một nhà, còn là minh hữu của ngươi, cứ như vậy mà bị ngươi một mũi tên bắn chết?” Bạch Tùng Nguyên thản nhiên nói: “Một phế vật, ai là người một nhà với hắn?
Đối mặt một tên võ giả trẻ tuổi mà không cầm cự nổi trong một thời gian ngắn như vậy, còn dám nhận mình là minh hữu của ta sao?
Hắn thật sự cho rằng sau này ta sẽ thu nhận hắn vào dòng chính à? Nghĩ đẹp thật đấy!
Hắn, cái gia chủ mười ba phòng Bạch gia, là một tên phế vật, các đệ tử mười ba phòng cũng đều là phế vật!
Bạch Nguyên Châu cũng không dùng cái đầu heo của hắn suy nghĩ một chút, có những việc đã làm rồi thì không có đường lui, vậy mà hắn lại còn muốn đứng ra xác nhận ta, đúng là còn kém cả cái đầu heo!” Hàn Tranh bây giờ cũng thấy hơi đồng tình với Bạch Nguyên Châu.
Gã này đúng là chẳng có đầu óc gì, bị người ta xoay như chong chóng.
Bạch Tùng Nguyên này nhìn qua đã là loại người tàn nhẫn vô tình, trở mặt không quen, mà hắn lại vẫn còn tin tưởng đối phương, cái đầu này quả thực không dùng được.
Hôm nay dù Hàn Tranh không đến tận cửa, thì sau này mọi chuyện rồi, hắn chết cũng còn thê thảm hơn.
“Bạch Tùng Nguyên, ngươi cho dù giết Bạch Nguyên Châu cũng vô dụng thôi.
Ở đây nhiều người của mười ba phòng Bạch gia như vậy, bọn họ đều biết chuyện ngươi cấu kết với yêu ma, ngươi giết hết được sao?” Bạch Tùng Nguyên thản nhiên nói: “Tại sao lại không thể chứ? Đến lúc đó ta sẽ trực tiếp tuyên bố ra bên ngoài, là bọn Diệt Ma ti các ngươi muốn lập uy nên đồ sát người của mười ba phòng Bạch gia ta, ta vì mười ba phòng Bạch gia báo thù, nên đã giết chết đám chó săn Diệt Ma ti các ngươi, cái kết cục này chẳng phải rất tốt sao?
Có lẽ khi lão tổ biết chuyện, còn sẽ khen ta ra tay quả quyết, không làm mất uy phong Bạch gia đâu.” Vừa dứt lời, xung quanh đường phố lập tức kéo đến hơn trăm tên võ giả ba phòng Bạch gia, tay cầm cung tên, trong chốc lát khí lạnh lẽo đã bao trùm toàn bộ con phố.
Đám võ giả Bạch gia này không hề nhắm vào Hàn Tranh, Diệt Ma ti chỉ có mấy người thôi?
Mục tiêu chủ yếu của chúng đều là người của mười ba phòng Bạch gia!
Mấy võ giả của mười ba phòng Bạch gia đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.
Bị Diệt Ma ti kêu đánh đòi giết thì thôi, dù sao thì bọn họ cũng cấu kết với yêu ma thật.
Ai ngờ người của Bạch gia lại cũng muốn giết người diệt khẩu!
"Hàn huynh, bây giờ làm gì?"
Sở Tinh Hà và mọi người đều có chút hoảng loạn nhìn Hàn Tranh.
Bọn họ trước giờ chưa từng gặp phải chuyện thế này.
Hàn Tranh nheo mắt nói: “Ta cản Bạch Tùng Nguyên lại, các ngươi nhân cơ hội phá vòng vây.” “Nhưng mà...” Hàn Tranh nói thẳng: “Không nhưng nhị gì cả, Sở huynh ngươi cũng thấy thực lực của ta rồi, võ giả Chân Đan cảnh không làm gì được ta.
Ngược lại nếu các ngươi xảy ra chuyện thì mới càng khó xử.
Chỉ cần các ngươi phá vây thành công, Bạch Tùng Nguyên không thể nào giữ ta lại được.” Sở Tinh Hà gật đầu, không hề do dự chần chừ.
Hắn đã từng thấy Hàn Tranh giao đấu với Vũ Vân Phi rồi.
Tuy không nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng chỉ cần nhìn một kích cuối cùng thôi hắn cũng biết, Hàn Tranh tuyệt đối có thực lực chống lại võ đạo tông sư Chân Đan cảnh.
Ngược lại, nếu bọn họ ở lại, sẽ dễ dàng liên lụy Hàn Tranh.
Sở Tinh Hà và mọi người lập tức phá vòng vây bỏ chạy, Hàn Tranh thì quay sang những người khác của mười ba phòng Bạch gia: “Người ta bây giờ muốn diệt khẩu các ngươi, các ngươi định ngồi chờ chết sao?” Nghe xong những lời này, những người của mười ba phòng Bạch gia vừa mới chém giết với Diệt Ma ti nghĩ ngợi một chút, liền cắn răng xông thẳng về phía đám võ giả tam phòng Bạch gia.
Cũng như Hàn Tranh đã nói, tam phòng Bạch gia muốn diệt khẩu bọn họ, không lẽ bọn họ lại không đánh trả mà đưa đầu cho người ta giết sao?
“Dựa vào địa hình để chống lại cũng vô dụng.” Bạch Tùng Nguyên khẽ lắc đầu, tay cầm cung kéo căng như vầng trăng tròn, trong chớp mắt vô số mũi tên băng nhỏ xíu ngưng tụ lại, như bão tuyết trút về phía Hàn Tranh và mọi người!
Những mũi tên băng kia cực kỳ nhỏ, cái nhỏ nhất còn bé bằng bông tuyết, nhưng lại ẩn chứa cương khí hàn băng đáng kinh ngạc.
Chỉ cần chạm phải dị chủng cương khí khác, trong khoảnh khắc sẽ làm đóng băng lực lượng đối phương, rồi sau đó đột ngột nổ tung.
Hàn Tranh tay niệm quyết ấn, Long Tượng Kình Thiên Đồ Lục được hắn thôi động đến cực hạn, lực khí huyết bành trướng bỗng nhiên sôi trào mãnh liệt.
Âm thanh phật xướng cùng tiếng long ngâm vang lên đồng thời sau lưng Hàn Tranh, cùng với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát Quan hạ xuống, cỗ lực lượng hùng hậu bá đạo đồng thời đánh tan tất cả mũi tên băng trước mắt, vô số hàn khí lạnh lẽo nổ tung giữa không trung.
Đồng thời Hàn Tranh hai tay đưa ra, cương khí cường đại ngưng tụ giữa không trung, hai thức dời núi đồng thời thi triển, trực tiếp chặn một phần những mũi tên băng đang bắn về phía Sở Tinh Hà và mọi người.
Mũi tên này của Bạch Tùng Nguyên tuy chủ yếu nhắm vào Hàn Tranh, nhưng vẫn ảnh hưởng đến Sở Tinh Hà và mọi người.
Bàn tay khổng lồ dời núi bị băng phong xé rách giữa không trung, nhưng cuối cùng cũng chặn được một mũi tên của Bạch Tùng Nguyên.
Nhưng những người khác của mười ba phòng Bạch gia thì không được may mắn như vậy.
Vài tên võ giả Huyền Cương cảnh đều bị thương nặng bởi mũi tên này của Bạch Tùng Nguyên.
Không phải ai cũng là Tô Vô Minh hay Hàn Tranh, có thể đối cứng võ đạo tông sư ở Huyền Cương cảnh.
“Ta có chút oan cho Bạch Nguyên Châu rồi, hắn cũng không phải là phế vật như vậy, tên nhóc nhà ngươi đúng là không phải nhân vật đơn giản.” Trên mặt Bạch Tùng Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mũi tên vừa rồi của hắn là dốc toàn lực ra tay, muốn đánh chết Hàn Tranh trước rồi sau đó tiện tay xử lý những người khác, không ngờ lại bị Hàn Tranh chặn gần hết lực.
Đứa nhóc này tuy chỉ mới vào Đan Hải cảnh, nhưng một thân lực bộc phát này đơn giản còn mạnh hơn cả người Đan Hải cảnh đỉnh phong!
“Đệ nhất nhân của thế hệ trẻ Diệt Ma ti, trên đại hội đúc binh đánh bại Thẩm Tòng Vân của Thiên Cương Môn, Tống Tinh Uyên của Tống gia Thiên Đao, thậm chí còn cứu nguy, ngăn Hắc Sơn lão yêu cướp thần binh Thiên Cơ Biến Hàn Tranh, sao có thể là một nhân vật tầm thường.
Bạch Tùng Nguyên, ngươi chỉ mong muốn cái vị trí gia chủ này, nhưng lại tự nhốt mình trong nhà, giống như ếch ngồi đáy giếng nhìn trăng, không biết anh hùng thiên hạ, không hiểu giang hồ đại thế, ngươi lấy cái gì mà làm gia chủ?
Ngươi cho rằng chủ nhà họ Bạch chỉ cần tu vi đến là đủ sao? Huống hồ tu vi của ngươi còn kém xa lắm!” Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên, sắc mặt Bạch Tùng Nguyên chợt thay đổi.
Trên đường lớn, không biết từ lúc nào những bông tuyết lại bắt đầu rơi.
Một ông lão mặc trường bào trắng mộc mạc chậm rãi đi tới.
Lão giả này đã quá già rồi, râu tóc bạc phơ, khắp mặt là nếp nhăn, lưng còng xuống, trông như sắp xuống mồ đến nơi.
Nhưng xung quanh ông lại có một luồng hàn ý cực mạnh vờn quanh, nơi ông đi qua, thiên địa linh khí vô ý thức bị lực lượng của ông ảnh hưởng, ngưng tụ thành băng tinh, như bông tuyết bay xuống.
Hàn Tranh nheo mắt quan sát lão giả này.
Lão giả này chính là lão tổ Bạch gia, đại tông sư Dương Thần cảnh Bạch Thành Văn.
Bạch Thành Văn này thật ra không có gì đáng nói.
Từ khi ông quản lý Bạch gia đến giờ, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Bình thường.
Về thiên phú, Bạch Thành Văn có, nhưng không nhiều.
Thời trẻ ông thể hiện rất bình thường, nhưng dù sao cũng là con cháu dòng chính của đại tộc, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, nhưng chỉ là cái mức của Bàng Vạn Xuân của Tây Lăng Bàng gia hiện tại, không thể nào so được với những người tài tuấn kiệt hàng đầu.
Nhưng tu hành của ông cũng khá cần cù, cuối cùng cũng thành công bước vào Chân Đan cảnh, trở thành nhân vật quan trọng của Bạch gia.
Về sau Bạch Thành Văn không làm gia chủ, sau khi Bạch gia trải qua hai đời gia chủ, khi Bạch Thành Văn lúc đó đã gần đến giai đoạn khí huyết suy yếu thì lúc này mới bước vào Dương Thần cảnh, cuối cùng quản lý Bạch gia.
Nếu trong toàn bộ giang hồ Sơn Nam đạo mà nói ai là võ giả Dương Thần cảnh trẻ nhất, có lẽ mọi người còn phải bàn luận một chút, nhưng nếu nói ai là người trễ nhất bước vào Dương Thần cảnh, vậy chắc chắn trừ Bạch Thành Văn ra không thể ai khác.
Về thực lực Bạch Thành Văn thể hiện khá bình thường, năng lực cũng tương tự.
Ông quản lý Bạch gia hơn trăm năm, nhưng không hề có cải cách gì, thực lực Bạch gia cũng dần ổn định mà đi xuống.
Tuy ông không đưa ra quyết định sai lầm nào, nhưng tương tự những quyết định đúng đắn cũng chẳng có cái nào.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận